Nếu như thế thì chẳng thà cô cứ dũng cảm đối mặt còn hơn. Vì thế Bạch Tô lấy lại dũng khí sau đó nắm chặt tay Bạch Tiểu Bạch tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nhưng mà bọn họ đều muốn xuống lầu, mà thang máy cũng chỉ có một cái vừa mới đi lên.
Lúc Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đứng chờ thang máy, Bạch Tô vẫn cảm thấy có chút lúng túng. Thực sự là cô không thể cùng Phó Vân Tiêu đứng trong một cái thang máy được.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Bạch Tô bế Bạch Tiểu Bạch lên.
Bạch Tô đang định tìm một lý do nào đó để quay lại thế nhưng hình như Phó Vân Tiêu cũng có suy nghĩ giống cô.
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn: “Đột nhiên anh nhớ ra mình đã làm rơi đồ ở trong phòng, anh quay lại lấy đã.”
“Dạ.”
Mộ Vãn Vãn vừa mới đồng ý, Bạch Tô đã nhân cơ hội bế Bạch Tiểu Bạch đi vào trong thang máy.
Cửa thang máy đã đóng sau đó chậm rãi đi xuống dưới. Lúc này Phó Vân Tiêu mới xoay người lại, nhìn chằm chằm vào biển báo thang máy.
“Có lẽ không còn việc gì nữa đâu. Chúng ta đi thôi.”
Thậm chí Phó Vân Tiêu còn không quay lại phòng. Ngay cả nói dối hắn cũng nói dỗi một cách hời hợt như vậy.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại không thể nói được gì cả, cô ta chỉ lẳng lặng theo Phó Vân Tiêu vào thang máy sau đó đi ra khỏi khách sạn.
Tại sao hôm nay cô ta có cảm giác Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cứ giấu giấu giếm giếm cái gì đó? Loại cảm giác này giống như kiểu bọn họ đã làm ra những chuyện gì đang xấu hổ lắm.
Mộ Vãn Vãn luôn đè nén mọi nghi ngờ ở trong lòng. Suốt quãng đường cùng Phó Vân Tiêu lên máy bay, bay về thành phố A rồi về nhà thì cô ta vẫn cảm thấy chuyện này luôn đè nặng trong lòng!
Thế nhưng vừa mới về tới nhà Phó Vân Tiêu đã lập tức ra ngoài, hắn lấy lý do công việc để tới công ty.
Lúc này thì Mộ Vãn Vãn thực sự rất tức giận!
Thật là qua quít mà!
Một người đàn ông đến cả nói dối cũng không buồn nói dối cho bạn nghe nữa thì chứng tỏ trong lòng anh ta bạn không có địa vị gì cả! Nghĩ tới đây, Mộ Vãn Vãn liền nổi giận đùng đùng.
Mộ Vãn Vãn không muốn làm gì nữa, cũng không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây một phút nào nữa. Cô ta lập tức khoác áo khoác sau đó hậm hực đi ra ngoài. Thế nhưng sau khi bước chân ra khỏi cửa cô ta lại không biết mình có thể đi đâu. Dù sao lúc này màn đêm cũng đã bao trùm lấy thành phố A, cả thành phố được thắp sáng lên bởi những ánh đèn rực rỡ.
Đây là một thành phố lớn phồn hoa sầm uất, một thành phố không có buổi đêm.
Mộ Vãn Vãn đột nhiên nhớ lại nguyên nhân mình lựa chọn tới thành phố A khi trước. Không nhớ ngày xưa cô ta đã từng đọc quyển sách nào đó, bên trong có viết rằng “Thành phố A là thành phố mà ước mơ và kỳ tích cùng nhau nở rộ.”
Cho dù trời đã khuya đến mấy cũng vẫn có người bầu bạn cùng bạn, cho dù có đau khổ đến mấy cũng vẫn có người nhâm nhi ly rượu giải sầu cùng bạn.
Ở đây có tình yêu.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn cũng không biết cô ta có thể đi đâu để tìm lại cuốn sách giới thiệu về thành phố A đó.
Cô ta cũng không biết trong đêm nay có thể tìm ai để cùng nhau bầu bạn, tìm ai để cùng nhâm nhi ly rượu giải sầu. Truyện Mạt Thế
Cô ta “bị out” rồi sao?
Mộ Vãn Vãn đi bộ trên đường rất lâu. Cuối cùng cô ta vẫn gọi điện cho Thẩm Mạc Bá.
…
Phó Vân Tiêu không tới công ty, sau khi nói dối mình phải tới công ty thì Phó Vân Tiêu lập tức lên xe. Sau khi lái xe vòng vòng ba bốn vòng quanh thành phố nhưng vẫn không biết mình phải đi đâu. Cuối cùng Phó Vân Tiêu đi vào một quán bar.
Quán bar này là một trong những quán bar của nhà Từ Sắt.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không báo cho Từ Sắt biết mà một mình ngồi ở quầy bar, gọi một chai rượu sau đó chậm rãi uống.
Đáng tiếc, Phó Vân Tiêu vừa mới uống được một ly thì đã nghe thấy giọng nói khiêu khích của Từ Sắt từ phía xa vọng lại: “Êu, êu, đây không phải là cậu Thẩm của nhà chúng ta sao.”
“Ấy, sao lại có cả chị Vãn Vãn thế này?”
Phó Vân Tiêu không quay đầu lại, chỉ nghe thấy Thẩm Mạc Bá trả lời: “Chú thôi đi, đừng có làm loạn nữa. Vân Tiêu có tới đây không?”
Từ Sắt đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu đi vào từ lâu thế nhưng chưa kịp tới chào hỏi thì Thẩm Mạc Bá và Mộ Vãn Vãn đã tới rồi.
Thẩm Mạc Bá vừa bước vào cửa cũng đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu.
Dù sao Phó Vân Tiêu cũng quá nổi bật, mặc dù ngồi trong đám đông nhưng không muốn bị phát hiện ra cũng khó.
Lúc Thẩm Mạc Bá định đi về phía Phó Vân Tiêu thì Mộ Vãn Vãn lập tức quay người đi: “Tôi về nhà trước đây.”
Thế nhưn Phó Vân Tiêu vẫn ngồi yên.
Thẩm Mạc Bá cũng chỉ quay lại nhìn Mộ Vãn Vãn một cái sau đó kêu tài xế đưa cô ta về nhà.
Sau khi Mộ Vãn Vãn rời đi Thẩm Mạc Bá mới đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu. Hắn lấy một chiếc ly, tự rót cho mình một ly rượu đầy sau đó chạm cốc với Phó Vân Tiêu.
“Uống rượu một mình thật nhàm chán biết bao.”
Phó Vân Tiêu chỉ nâng mắt lên nhìn Thẩm Mạc Bá chứ không hề trả lời câu hỏi của hắn. Phó Vân Tiêu uống cạn ly rượu sau đó lại rót cho mình ly thứ hai.
Thẩm Mạc Bá cũng thế.
Từ Sắt rất thông minh, khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá uống rượu không ai chịu thua ai thì anh ta liền đi tới chỗ hai người họ, cười hì hì nói: “Hôm nay em quyết định sẽ không uống rượu để đi hẹn hò. Hai anh cứ từ từ uống nhé, rượu hôm nay vẫn thu tiền của hai anh đấy! Hi hi, em đi đây!”
Không những thế, Từ Sắt còn đặc biệt dặn dò nhân viên quầy bar một câu: “Đừng có ngăn hai người họ uống nhé, doanh thu tháng này của chúng ta đều đựa vào hai người họ đấy!”
Nói xong hắn liền bỏ đi thật…
Phó Vân Tiêu và Thẩm Mạc Bá không ai thèm để ý tới Từ Sắt, bọn họ chỉ tiếp tục uống rượu.
Tận đến khi bình Whiskey đã cạn tới đáy, Thẩm Mạc Bá mới tự tay rót cho Phó Vân Tiêu một ly, nói với hắn: “Anh Vân Tiêu, có phải năm đó em đưa anh đi gặp Vãn Vãn không?”
Phó Vân Tiêu im lặng không nói.
Hắn biết Thẩm Mạc Bá vẫn chưa nói xong.
Vì thế nên yên lặng chờ Thẩm Mạc Bá nói hết.
“Nếu như không phải tại nhà họ Phó không chấp nhận Mộ Vãn Vãn thì cô ấy cũng không muốn tự chứng tỏ bản thân mà chạy đến Mỹ, cũng sẽ không vì thế mà xúi giục anh đoạn tuyệt quan hệ với ông Phó.”
“Nếu như không phải tại nhà họ Phó không chấp nhận Vãn Vãn thì cô ấy vẫn có thể làm người yêu của anh, sau này hai người cũng sẽ không phải trải qua thử thách về danh lợi.”
“Gia đình của Mộ Vãn Vãn không giống với gia đình của chúng ta. Từ nhỏ cô ấy đã phải nhìn thấy những góc khuất của cuộc sống, cô ấy không có gì để dựa dẫm cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi lên!”
Thẩm Mạc Bá đã nói xong nhưng Phó Vân Tiêu vẫn yên lặng như trước. Thấy thế Thẩm Mạc Bá liền bật cười, trong giọng nói còn mang theo chút chế giễu: “Những thứ anh có là những thứ mà người khác có cố gắng đến mấy cũng không có được. Anh dựa vào cái gì mà không biết quý trọng vậy hả?!”
Nói xong câu đó Thẩm Mạc Bá liền ném mạnh ly rượu trong tay, thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi. Thẩm Mạc Bá giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Phó Vân Tiêu: “Mẹ nó! Em cũng thích Mộ Vãn Vãn! Anh thì sao? Anh xem xem sau khi có được cô ấy anh đã làm ra những chuyện khốn nạn gì hả!”
Nhân viên quầy bar bị dọa đến ngây người.
Lúc này Phó Vân Tiêu vẫn bình thản nhìn vào mắt Thẩm Mạc Bá, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chú thích vậy tại sao chú không theo đuổi cô ấy đi? Bây giờ chú lấy thân phận gì để trách cứ anh?”
Ánh mắt bình tĩnh của Phó Vân Tiêu đã làm cho Thẩm Mạc Bá nổi giận!