Lần này phỏng vấn khá thuận lợi. Bởi vì chuyện này rất gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, càng kéo dài thời gian thì chắc chắn sẽ càng ảnh hưởng lớn hơn đến Vương Tiểu Đồng, càng khó cứu vãn. Cho nên phải chuẩn bị sớm một chút.
Lễ cưới của Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt vẫn được cử hành đúng thời hạn. Mặc dù Vương Tiểu Đồng bị bệnh viện sa thải, nhưng Từ Sắt vẫn không thay đổi tình cảm với Vương Tiểu Đồng. Vốn dĩ đã chọn được ngày cưới, cử hành trong làng du lịch suối nước nóng của nhà Từ Sắt, cho nên khi người trên mạng đều coi thường lễ cưới của Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt thì hai người họ lại vui vẻ chuẩn bị kết hôn, không hề bị ảnh hưởng.
Đồng thời, Bạch Tô cũng đang nghiêm túc chuẩn bị công tác. Nhờ sự trợ giúp của Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tiêu, chuyện này cũng tiến hành rất thuận lợi. Phó Vân Tiêu đã phái người tới những nơi xa xôi phỏng vấn bệnh nhân của Vương Tiểu Đồng trước kia. Bởi vì thời gian gấp rút nên anh trực tiếp phái máy bay trực thăng.
Còn Bạch Tô thì phụ trách phỏng vấn trong nhà. Từ khi chuyện xảy ra đến khi hoàn thành thước phim, tổng cộng là tám tiếng. Sau đó, Bạch Tô nhanh chóng đưa thước phim tư liệu này tới công ty của Phó Vân Tiêu, gửi cho nhân viên kỹ thuật.
Bạch Tô vẫn không thả lỏng. Chuyện này quá quan trọng với cô, cho nên khi Phó Vân Tiêu chạy tới hiện trường thì thấy Bạch Tô đang nhìn chằm chằm nhân viên làm việc. Phó Vân Tiêu lập tức ra ngoài, nhìn Lâm Đạt nói: “Đi mua ít đồ ăn khuya.”
“Mua thứ gì?” Lâm Đạt hỏi. Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Pizza đi, mua thêm ít Starbucks.”
Sau đó Phó Vân Tiêu không đi vào mà đứng chờ ngoài cửa, mãi tới khi Lâm Đạt đã mua xong đồ ăn, anh mới cùng Lâm Đạt vào phòng.
“Tổng giám đốc mời mọi người ăn khuya.” Lâm Đạt vui vẻ nói với mọi người.
Nghe tiếng kêu, Bạch Tô xoay người nhìn Phó Vân Tiêu. Cô đi đến gần anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Sợ em đói nên tôi đưa đồ ăn tới cho em.” Nói rồi, Phó Vân Tiêu giơ một phần pizza lên.
Bạch Tô thật sự đói bụng. Bởi vì thời gian khẩn trương nên cả ngày hôm nay cô chỉ lo làm việc, thậm chí chưa được uống một ngụm được. Bây giờ môi cô tái nhợt vì thiếu nước, vội nhận lấy pizza trên tay Phó Vân Tiêu.
Dù sao mọi người cũng đều đói, hơn nữa đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, Bạch Tô cảm thấy họ có thể làm kịp ngay ngày cưới của Vương Tiểu Đồng, mới thở phào nhẹ nhõm. Phó Vân Tiêu kéo cô ngồi sang một bên, mở hộp pizza của cô ra rồi nhìn cô ăn. Bạch Tô thật sự rất đói, cô ăn ngấu nghiến, miệng dính đầy vụn bánh. Phó Vân Tiêu không nhịn được nở nụ cười. Anh vừa đưa khăn tay cho cô vừa nói: “Sao không kêu tôi chuẩn bị đồ ăn cho em trước?
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vì… Tôi cũng không biết khi nào mới hoàn thành. Hơn nữa anh hiểu tôi lắm mà, anh xem tôi mới tới công ty, anh đã mua cơm cho tôi luôn rồi.”
Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó bắt đầu ăn tiếp.
Lượng phim cần edit rất lớn, mọi người bận rộn suốt đêm, bởi vì có quá nhiều thước phim, cho nên còn tốn thời gian upload. Lúc này, Vương Tiểu Đồng đã chuẩn bị trang điểm lúc năm giờ sáng. Đến khi trang điểm xong, cô vẫn không thấy Bạch Tô đến nơi. Sau đó cô vội vàng thay quần áo, mãi tới khi được Từ Sắt đưa đến nhà thờ, cô vẫn không thấy Bạch Tô đâu.
Vương Tiểu Đồng bỗng sốt ruột, ngồi trong phòng chờ cô dâu lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tô, nhưng điện thoại của cô ấy lại tắt máy. Vương Tiểu Đồng càng sốt ruột hơn, vội gọi điện thoại cho Từ Sắt.
Từ Sắt bắt máy rất nhanh, sau đó giọng nói nôn nóng của Vương Tiểu Đồng vang lên: “Từ Sắt, anh thấy Phó Vân Tiêu đâu không?”
“Anh không chú ý, đang định đi gặp em mà. Sao vậy?”
“Bạch Tô còn chưa đến, em gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy lại tắt máy.”
Nghe vậy, Từ Sắt vội nói: “Em chờ anh chút, anh gọi cho Phó Vân Tiêu.”
Nói xong, Từ Sắt cúp điện thoại rồi bấm gọi cho Phó Vân Tiêu. Ngay sau đó, anh ta đã thấy Phó Vân Tiêu chở Bạch Tô tới nơi. Từ Sắt nhanh chân tiến lên nghênh đón, thở phào nhẹ nhõm nhìn Bạch Tô: “Cuối cùng hai người cũng đến, Tiểu Đồng đang cuống cả lên, gọi điện thoại cho cô mà cô lại tắt máy.”
Bạch Tô sờ mũi: “Ấy, điện thoại của tôi để ở công ty Phó Vân Tiêu, bị hết pin mà không rảnh để sạch.”
“Hai người làm gì mà thậm chí không rảnh sạc pin vậy?” Từ Sắt nghi ngờ hỏi. Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ cười không nói.
Bạch Tô vội vàng kêu Từ Sắt đi chuẩn bị: “Sắp tới giờ rồi, mau đi cưới vợ đi.” Nói xong, Bạch Tô cũng vội vào sân.
Sau khi biết Bạch Tô không có việc gì, hôn lễ của Vương Tiểu Đồng cũng sắp bắt đầu. Khách khứa đến dự đa số đều là bạn bè của Từ Sắt. Mọi người cũng không vì ân oán khoảng thời gian trước hay là những tin đồn thất thiệt trên mạng mà ồn ào, thay vào đó vui vẻ tham dự lễ cưới.
Hôm nay Vương Tiểu Đồng rất đẹp, Từ Sắt cũng đứng đắn nhất từ trước tới nay. Hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi vừa lứa.
Bạch Tô nhìn hai người đứng trên sân khấu trao đổi nhẫn, chậm rãi cầm tay Phó Vân Tiêu. Nhận thấy điều đó, Phó Vân Tiêu quay sang nhìn cô, đôi mắt cô long lanh trông rất xúc động.
“Sao vậy? Em cũng muốn kết hôn hả? Chúng ta cũng tổ chức một lễ cưới.” Phó Vân Tiêu ghé vào tai Bạch Tô nói.
Dứt lời, Bạch Tô đẩy anh: “Đừng, tôi còn muốn sống yên bình một chút.”