Cô không thể tưởng tượng được, Caesar lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đứng ở cửa sau của phòng hòa nhạc.
Có lẽ nào...
Caesar cũng hâm mộ minh tinh sao?
“Không ngờ được nha, cô mà cũng có minh tinh để hâm mộ à.”
Caesar nhìn Bạch Tô, bình thản nói.
Nghe không ra có lời lẽ chế giễu hoặc có biểu cảm gì trong lời nói.
Này! Chỉ đơn giản là không thể giải thích được!
Những lời này làm cho những lời sắp nói của Bạch Tô như bị nghẹn lại, khiến Bạch Tô bỗng nhiên có chút không biết trả lời như thế nào.
Nghĩ như thế nào thì khi Caesar nói ra những lời này, sao lại không nghe ra ý gì cả.
“Buổi hòa nhạc có hay hay không?”
Phía sau Bạch Tô bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người thanh niên trẻ, cô vội vàng quay đầu lại, không biết khi nào Erica đã đi tới gần.
Erica ngẩng đầu nhìn Caesar một cái, không nói gì, lập tức lại chuyển ánh mắt nhìn lên người của Bạch Tô.
Giống như không nhìn thấy Caesar, sắc mặt thì vô cùng bình tĩnh, đi đến trước mặt Bạch Tô nắm lấy tay cô.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Erica truyền đến tay Bạch Tô, Bạch Tô cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Sao mẹ lại đến đây rồi?”
Thấy Erica đến tìm cô, cô vẫn rất vui vẻ, cũng không biết là Erica vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ cô hay là chỉ vừa mới tới.
“Con có chút chuyện phải làm ở gần đây, nhân tiện qua đây đón mẹ cùng về luôn.”
Những lời này của Erica dường như là đang nói với Bạch Tô, nhưng trong lúc nói ra những lời này, mắt thì vẫn liếc nhìn về phía Caesar một cái.
Bạch Tô căn bản không chú ý tới những chuyện này, trong khoảng thời gian này được sự khuyên răng của Erica và Nghiêm Đình, cô đã quyết định đi mặc kệ chuyện của Caesar, để cho mình thả lỏng hai ngày.
Nhưng tình cờ gặp Caesar tại buổi biểu diễn, vì vậy bây giờ Erica mới đến giải vây dùm cho cô mà cô cũng rất muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này, ngay lúc này đây không muốn tiếp tục đối mặt với Caesar.
“Vậy chúng ta về nhà đi.”
Khi nói ra câu này Bạch Tô nói rất tự nhiên, sau khi nói xong câu này, lại quay đầu lại nhìn Caesar một cái, cũng không nói thêm gì nữa, kéo theo Erica rời khỏi chỗ này.
Trên xe, Bạch Tô chuyên tâm lái xe, Erica ngồi ở ghế lái phụ một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi Bạch Tô: “Vừa rồi mẹ và Caesar nói về chuyện gì vậy?”
“Cũng không nói cái gì cả, chỉ nói một câu rằng không ngờ được mẹ cũng hâm mộ minh tinh.”
Bạch Tô trả lời, dường như bây giờ cũng không muốn lại nhắc về anh quá.
“Còn buổi hòa nhạc thì sao? Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con có hay hay là không?”
Sau khi Erica nghe Bạch Tô nói không có gì, giọng điệu liền thoáng có chút thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Bạch Tô, đổi đề tài.
“Biểu diễn rất là tốt.”
Vừa nhắc tới buổi biểu diễn, giọng điệu của Bạch Tô lập tức lại trở thành giọng điệu tương đối thoải mái, chỉ trong nháy mắt, cô lại nói thêm: “Nhưng mẹ không thích cái cách mà con sắp xếp cho mẹ như vậy, cảm giác giống như mẹ đang đi xem mắt vậy.”
Cô hơi tức giận, phàn nàn với Erica một câu.
“Vậy sau này con sẽ không sắp xếp như vậy cho mẹ nữa.”
“Thật sao?”
Bạch Tô có chút vui vẻ, quay đầu nhìn thoáng qua Erica.
“Ừm.”
Erica dừng lại và nói: “Ngày mai có một bữa tiệc xem mắt chất lượng cao, con đã lãnh cho mẹ một vé, mẹ đi xem mắt đi. Tuyệt đối không quanh co nữa.”
“Không!”
Tay của Bạch Tô nặng nề vỗ lên vô lăng một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Erica một cái.
Cô thật sự không còn cách nào đối với đứa con trai này rồi.
Bạch Tô cũng bình tĩnh tâm trạng của mình lại một chút, tiếp theo lại nói những lời thành khẩn với Erica: “Con người của Arthur rất tốt, đánh đàn piano cũng rất tuyệt vời, có thể làm bạn với anh ta, nhưng mà yêu đương thì không được.”
Cô nói vô cùng nghiêm túc, cô hy vọng lời nói thành khẩn này của cô, có thể làm cho con trai thiên tài này của mình hiểu được một chút, nhưng lại không ngờ, Erica cũng vô cùng nghiêm túc mà trả lời lại một câu: “Ừm, vậy con sẽ sắp xếp người khác cho mẹ vậy.”
Đây đâu phải là thỏa hiệp đâu, đây rõ ràng chính là đang từng bước ép buộc mà.
Bạch Tô không muốn để ý đến Erica nữa, cô cảm thấy cô căn bản không thể thay đổi quyết định của Erica, cho nên, cũng không muốn nói nữa, bắt đầu tập trung tinh thần, bắt đầu lái xe.
Xe vừa rẽ vào biệt thự, xa xa liền nhìn thấy một người đàn ông chờ ở trước cửa.
Trong tay Nghiêm Đình xách hai cái hộp cơm giữ ấm, thấy Bạch Tô xuống xe liền vội vàng chạy đến đón.
“Sợ em ăn cơm Pháp không quen, đây là hai món ăn mà đầu bếp của nhà anh nấu, em nếm thử xem sao.”
Nói xong, Nghiêm Đình đưa hộp cơm tới.
Bạch Tô vừa xuống xe có chút do dự, không nhận.
“Có chuyện gì vậy? Đây là thay đổi rồi sao, ngay cả bữa ăn anh nấu cũng không muốn ăn?”
Nghiêm Đình giả vờ tức giận nói một tiếng.
Bạch Tô vội vàng nhận lấy.
“Cảm ơn anh, anh đã ăn thử hay chưa?” Cô khách khí hỏi Nghiêm Đình một câu.
“Còn chưa có ăn thử nữa, nhân diệp đến nhà em thì cùng ăn luôn.”
Nghiêm Đình cũng không chút khách khí, hơn nữa sau khi nói xong câu này, còn như đã quen thuộc vô cùng mà bắt đầu đi vào nhà.
Ba người cùng nhau đi vào.
Bởi vì lần trước Nghiêm Đình bảo đảm với Erica, anh ta sẽ bảo vệ cho Bạch Tô, cho nên Erica cũng không ngăn cản Bạch Tô tiếp xúc với anh ta, cậu không nói gì cả.
Vừa mới vào cửa, Erica bỗng nhiên có điện thoại gọi đến, cậu nhìn Nghiêm Đình và Bạch Tô một cái, xoay người lại rời khỏi nhà.
Phòng ăn trong biệt thự, trong nháy mắt chỉ còn lại Nghiêm Đình cùng Bạch Tô hai người cùng nhau ăn cơm.
“Sống ở nước ngoài, hai chúng ta rốt cục cũng có thể cùng nhau ăn cơm.”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, bộ dáng giả vờ vô cùng cảm khái nói một câu.
“Vẫn phải cảm ơn đầu bếp của nhà anh, mới có bữa cơm nhỏ hôm nay đây.”
Bạch Tô nếm một miếng thức ăn, thuận miệng khen Nghiêm Đình một câu, nhưng mà, cơm của Nghiêm Đình đặc biệt ngon, cũng an ủi dạ dày cô độc của cô.
Ánh sáng mờ nhạt, bàn ăn màu be.
Nghiêm Đình lại trở về xe cầm một chai rượu vang đỏ đến, hai người rót ra một ít rượu, Bạch Tô không biết nên cảm ơn lần xem mắt này của Erica hay như thế nào đây, trước kia, cô cũng có chút bài xích Nghiêm Đình, cho nên, cô rõ ràng biết Nghiêm Đình đối tốt với mình nhưng vẫn duy trì trong khoảng cách có thể cho phép, cũng không quá mức thân mật với Nghiêm Đình.
Nhưng bây giờ... Bởi vì có Erica giới thiệu đối tượng xem mắt có chút không thích hợp, cô và Nghiêm Đình khi ở chung, ngược lại sẽ cảm thấy tự do hơn vài phần.
Toàn bộ bữa tối đều rất ngon miệng và ấm cúng.
Bạch Tố bật TV, hai người vừa xem tin tức địa phương ở Pháp vừa ăn cơm.
Hôm nay là một ngày lễ quan trọng ở Pháp, và hầu như tất cả các kênh đang phát sóng đều là tin tức của lễ hội.
Đèn lồng trên đường phố được thắp sáng, mọi người đang ở bên ngoài để ăn mừng.
Toàn bộ thành phố có vẻ náo nhiệt bất thường.
Vốn là một bữa tối thư giãn, cộng thêm chương trình đang được phát sóng trên TV, lập tức thu hút sự quan tâm của Bạch Tô.
“Lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi lễ hội một chút đi?”
Bạch Tô bỗng nhiên nhìn Nghiêm Đình rồi đề nghị.
“Được chứ, vô cùng vinh hạnh.”
Nghiêm Đình nhìn thoáng qua chương trình kia, nếu Bạch Tô cảm thấy có hứng thú, thì anh ta cũng sẽ vui vẻ mà đi cùng. Truyện Cổ Đại
Vì vậy, sau khi hai người ăn tối xong, họ liền đi ra ngoài.
Quả nhiên, mọi người trên đường phố đang ăn mừng lễ hội, bên đường có rất nhiều đồ ăn vặt đang giảm giá, những người khác thì đang trình diễn các buổi biểu diễn nghệ thuật, có rất nhiều nơi tự tổ chức các đội du lịch để ăn mừng lễ hội.