An Đạt nhìn Văn nhẹ nhàng nói một câu.
Câu nói này của anh rất có ẩn ý, lúc đầu Văn đang lửa giận ngập đầu, An Đạt cố ý nói như vậy, mục đích đúng là chọc giận Văn, để cô triệt để buông lỏng phòng bị.
Nghe xong lời An Đạt nói, ánh mắt của Văn trở nên thâm trầm, phảng phất đang tự hỏi một số việc.
“Tôi nhất định sẽ có được anh ấy, cho dù dùng loại thủ đoạn gì đi chăng nữa.”
Văn lạnh lùng nói ra câu nói này, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng khi nghe vào, lại đủ để khiến cho người xa lạ nổi hết cả da gà.
“Vậy tôi chúc cô sớm thành công, hợp tác vui vẻ.”
Ý cười bên khóe môi An Đạt càng thêm sâu sắc, giơ ly rượu lên.
Văn nhìn An Đạt một chút, đồng dạng giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái.
Một bên khác, sau khi Bạch Tô đơn giản ăn một ít trong bữa sáng liền bảo y tá bưng cơm nước ra ngoài.
Bạch Tô chán ngắt nằm trên giường bệnh, muốn nghịch điện thoại, nhưng trong đầu đều là việc liên quan đến Phó Vân Tiêu.
Không biết làm sao, Bạch Tô tùy ý đảo điện thoại, lại lướt đén số điện thoại của Phó Vân Tiêu.
Tay của cô chạm vào nút gọi, dừng lại một chút.
Anh bây giờ chắc đang ăn cơm cùng với Văn rồi nhỉ? Hơn nữa còn ăn món mà anh thích ăn nhất.
Thôi vậy, tội gì mà phải phá hoại chuyện tốt của người ta chứ.
Nghĩ như vậy, Bạch Tô tức giận tắt điện thoại.
Không được, tức chết tôi mất thôi.
Bạch Tô tức giận trở mình.
Thật sự là quá đáng, Văn thế mà lại biết về những đồ ăn mà anh thích ăn.
Em lại cho anh thêm hai phút, anh nếu còn không gọi điện thoại cho em thì em về sau không thèm để ý anh nữa.
Bạch Tô tức giận, một người nằm trên giường bệnh đấu tranh tâm lý, não bổ ra một ngàn khung cảnh khi Phó Vân Tiêu ăn cơm với Văn.
Vẫn giận không sao kiềm nổi, ngay sau đó Bạch Tôlại mở ra điện thoại nhìn thoáng qua, xác định Phó Vân Tiêu không gọi điện thoại cho cô, sau đó cô lại mở đồng hồ đếm ngược trong điện thoại ra, nhập vào thời gian hai phút.
Thời gian từng chút từng chút trôi ưua, Phó Vân Tiêu vẫn không gọi điện thoại tới.
Bạch Tô nhìn xem đếm thời gian đếm ngược trên điện thoại ngày càng nhỏ, cả người đều cảm thấy lo lắng.
Khi thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười mấy giây, điện thoại rốt cục vang lên.
Tên của Phó Vân Tiêu hiện lên trên màn hình, Bạch Tô cơ hồ không hề do dự, trực tiếp nhấn xuống nút trả lời.
“Nhận điện thoại nhanh vậy sao? Em luôn cầm điện thoại đợi anh gọi điện hả?”
Phó Vân Tiêu ở trong điện thoại nói đùa vạch trần Bạch Tô.
Mặt Bạch Tô lập tức ửng đỏ, do dự một chút, cô mới mạnh miệng giải thích”Ai đợi anh chứ, em đang nghịch điện thoại thôi, chả qua đúng lúc anh gọi điện thoại cho em.”
Bạch Tô cảm thấy lý do này nghe rất có đạo lý, nhưng trong điện thoại lại truyền ra tiếng cười chế giễu không tin của Phó Vân Tiêu.
“Anh với Văm ăn xong rồi sao? Đồ ăn cô ấy gọi anh có vừa lòng không?”
Không muốn tiếp tục trò chuyện về chủ đề nhận điện thoại, Bạch Tô chua chua hỏi một câu.
Bạch Tô nhắc đến Văn làm Phó Vân Tiêu nhịn không được cười một tiếng.
Anh biết Bạch Tô ghen, mặc dù Bạch Tô cố gắng che giấu sự ghen tuông của mình, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn cảm nhận được nó dễ như trở bàn tay.
“Anh ăn cơm một mình mà.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh từ từ thốt ra mấy chữ này.
“Hả? Sao anh lại không cùng Văn ăn cơm thế?”
Nghe Phó Vân Tiêu nói như vậy, trong lòng Bạch Tô liền ngay lập tức thấy vui vẻ, nhưng bởi ngắn cách bằng điện thoại nên cô vẫn giả bộ bình tĩnh, cũng không muốn Phó Vân Tiêu phát hiện cô đang mừng thầm.
“Ừ, không ăn. Làm sao, em muốn anh ăn cùng cô ta?”
Phó Vân Tiêu không trả lời thẳng Bạch Tô, cố ý đùa Bạch Tô.
Bạch Tô giả bộ không quan tâm trả lời “Chả làm sao, anh ăn với ai cùng được, em không ở bên cạnh anh thì làm sao quản được anh chứ.”
Câu nói này của Bạch Tô muốn bao nhiêu chua có bấy nhiêu chua, Phó Vân Tiêu triệt để không kềm được.
“Ha ha ha.”
Phó Vân Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, vừa cười chưa được bao lâu, liền nghe thấy Bạch Tô chút tức giận nói qua điện thoại, “Có gì đáng cười sao!”
Nhận ra trong thanh âm của Bạch Tô tựa hồ hơi giận, Phó Vân Tiêu lúc này mới thu hồi nụ cười.
“Sao vậy, ghen rồi ư?”
Phó Vân Tiêu hỏi một câu mang tính thăm dò.
Trong điện thoại, Bạch Tô không nói gì.
“Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi, em thế mà lại ghen vì chuyện này nữa sao.”
Trầm mặc chỉ chốc lát, Phó Vân Tiêu nửa giả nửa thật nói với Bạch Tô.
“Em không có ghen, chuyện công việc của anh như thế nào rồi? Tất cả đều thuận lợi chứ?”
Nhưng sau khi suy nghĩ nhỏ của Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nhìn thấu thì thấy hơi xấu hổ, bắt đầu nói sang chuyện khác để che dấu sự ngượng ngùng của mình..
“Em đang cố ý nói sang chuyện khác sao? Hết lần này tới lần khác Phó Vân Tiêu lại cố tình chọc thủng tâm tư của Bạch Tô.
Không đợi Bạch Tô nói tiếp, Phó Vân Tiêu lại chủ động kết thúc đề tài này, “Không trêu em nữa, công việc của anh đều rất thuận lợi, hôm nay anh có chuyến bay quay về rồi.”
Quá đáng!
Ở một đầu điện thoại khác, Bạch Tô đều cảm thấy xấu hổ gần chết.
Hai người lại hàn huyên một hồi, vào đúng lúc này điện thoại của Phó Vân Tiêu có người gọi điện đến.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua.
“Anh nhận cuộc trò chuyện này đã, tối lại nói chuyện cùng em nhé.”
Phó Vân Tiêu ngữ khí rất ôn nhu.
“Vâng vâng, được ạ.”
Nghe Bạch Tô đồng ý, Phó Vân Tiêu lúc này mới cúp điện thoại, nghe cuộc gọi kia.
“Sao vậy?”
Là thư ký gọi điện thoại tới, ngữ khí của Phó Vân Tiêu lại trở nên bình tình như thường ngày.
“Tổng giám đốc Phó, có một người tên Lý Nghĩa tìm ngài, ngài quen biết người này không?”
“Không biết, tìm tôi có chuyện gì?”
Phó Vân Tiêu trong đầu nghĩ đến tên của người này, sau đó từ chối.
“Anh ta nói anh là là chủ một công ty ở thành phố A, muốn ngài đầu tư cho một số phần mềm mới được khai thác của công ty họ, muốn hẹn gặp ngài.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói thận trọng của thư ký.
“Công ty nào?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục hỏi thêm một câu.
“Là một công ty nhỏ tên là Vạn Doanh.”
“Không gặp, công ty trong thời gian ngắn không có kế hoạch tham gia vào ngành khai thác phần mềm.
Cơ hồ không một chút do dự, Phó Vân Tiêu trực tiếp cự tuyệt.
Từ sau khi kinh tế thành phố A rung chuyển, mỗi ngày đều sẽ có công ty như này lấy danh nghĩa làm hạng mục tới kéo đầu tư, trên thực tế những này phần đầu tư này hầu như đều bị ông chủ của mấy công ty nhỏ nuốt riêng, cơ hồ không có khả năng hoàn thành hạng mục.
Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó thư ký lịch sự truyền đạt lại thái độ của Phó Vân Tiêu cho ông chủ của công ty nhỏ kia, ông chủ của công ty nhỏ khẽ đảo mắt, thở dài, nhưng vẫn đi ra khỏi tập đoàn Vân Thượng.
Bệnh viện tư nhân nước ngoài, sau khi Bạch Tô trò chuyện với Phó Vân Tiêu thì giờ đang nằm trên giường bệnh chơi điện thoại, lúc này điện thoại di động của cô cũng có một số điện thoại lạ hoắc gọi đến.”
“Alo?”
Bởi vì là số điện thoại của thành phố A, Bạch Tô hơi nghi ngờ nhận điện thoại.
“Là như thế này, Bạch tiểu thư, tôi tên à Lý Nghĩa, ngài khả năng còn không biết tôi là ai, nhưng là tôi biết ngài là vợ của Phó Vân Tiêu, tôi mong có thể nhờ ngài một việc.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng của một người đàn ông xa lạ.