Mãi cho đến lúc xe dừng lại trước cửa của một cửa hàng trang sức, Phó Cảnh Hoài bước xuống xe, Bạch Tô mới định thần lại được.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hoài, nghĩ một lúc mới nói: “Chúng ta đã đi đến bước đường cùng không thể thay đổi được nữa rồi.”
“Sao không thể thay đổi được chứ?”
Phó Cảnh Hoài nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, ánh mắt kiên định của anh ấy mang chút gì đó lạnh lùng.
Bạch Tô cắn môi, cúi thấp đầu, rất lâu sau mới nói: “Bởi vì tôi rất yêu chồng tôi.”
Cô chỉ có thể dùng lí do này để che đậy trước Phó Cảnh Hoài. Bạch Tô biết rằng, bản thân cô đối với Phó Cảnh Hoài ngoài những oán hận ra, thì vẫn còn chút cảm xúc yêu đương của những năm tháng tuổi trẻ.
Từ Trường Thư là Từ Trường Thư, Phó Cảnh Hoài là Phó Cảnh Hoài, cô hận Từ Trường Thư nhưng cô không muốn đẩy Phó Cảnh Hoài vào tình thế khó xử.
Sau này, hận thù giữa cô và Từ Trường Thư cô sẽ tự mình giải quyết, còn Phó Cảnh Hoài muốn nhìn nhận mẹ anh ấy ra sao thì do anh ấy tự quyết định.
Sau khi nghe Bạch Tô nói xong câu này, ánh mắt Phó Cảnh Hoài càng trở nên lạnh lùng hơn, anh ấy dường như không cho Bạch Tô cơ hội để nói tiếp, ngay lập tức tóm lấy Bạch Tô kéo vào trong cửa hàng trang sức.
“Lấy 100 chiếc nhẫn đắt nhất của cửa hàng ra đây.”
Nói giống như đang đi cướp vậy, nếu như không phải vì quần áo trên người Phó Cảnh Hoài lúc đó và khí chất của anh ấy, thì e rằng chủ tiệm đã nhanh chóng quỳ xuống và báo cảnh sát rồi.
Bạch Tô vừa cố gắng rút tay đang bị Phó Cảnh Hoài nắm chặt ra, vừa nhìn sang phía chủ tiệm.
“Không cần đâu, tôi không cần chọn nhẫn.”
“Chọn. Nhẫn của em anh đã ném đi rồi, anh sẽ đền cho em.”
Phó Cảnh Hoài căn bản là không muốn cho Bạch Tô rời đi, cố chấp giữ cô ở lại.
Bạch Tô đến liếc cũng không thèm liếc qua chiếc nhẫn lấy một cái, cô cần nhẫn sao? Nhẫn có thể thay thế cho cái gì chứ?
Cô đã từng muốn kết hôn cùng anh ấy. Bây giờ…. cô cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn nữa.
Phó Cảnh Hoài thấy Bạch Tô không động đậy, liền yêu cầu chủ tiệm lấy một chiếc nhẫn đưa cho Bạch Tô, muốn cô thử một chút.
Chiếc nhẫn này không phải là chiếc có viên kim cương to nhất ở cửa hàng nhưng nó là chiếc có thiết kế tinh xảo nhất.
Trong lòng Phó Cảnh Hoài, Bạch Tô là một người có khí chất, có khả năng lĩnh hội tốt.
Nhưng Bạch Tô chỉ nhìn chiếc nhẫn lấy một cái liền bảo chủ tiệm cất đi, rồi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Lần này Phó Cảnh Hoài lại kéo cô lại: “Sao vậy, em không thích chiếc nhẫn này sao?”
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài một cái rồi nói: “Không cần phải làm loạn lên như vậy, chả có ý nghĩa gì cả.”
“Không có ý nghĩa gì sao? Em nói em yêu chồng của em, lí do này anh cơ bản là không tin.”
Phó Cảnh Hoài kéo Bạch Tô lại nhìn thẳng vào cô: “Anh hiểu em, ngoài anh ra, em không thể yêu thêm được ai khác.”
“Cô chủ.”
Lúc này, Bạch Tô không trả lời, phía sau truyền đến một giọng nói.
Bạch Tô nhận ra đó là giọng tài xế của Bạch Vân Tiêu, cô hoảng sợ quay người lại, cứ nghĩ rằng Bạch Vân Tiêu đến nhưng chỉ nhìn thấy tài xế của anh.
Anh ấy từ từ bước đến trước mặt Bạch Tô, đưa cho Bạch Tô một chiếc nhẫn, chính là chiếc đã bị mất.
“Tổng giám đốc dặn cô lần sau đừng làm mất nữa, tuy là nhẫn không có giá trị nhưng tình yêu của hai người rất giá trị.”
Phó Vân Tiêu không đến nhưng hàm ý qua lời truyền đạt của tài xế đã thể hiện rõ rằng Phó Vân Tiêu thực ra từ đầu đã thấy được những vướng mắc giữa cô và Phó Cảnh Hoài.
Nói xong câu này, tài xế liền xoay người bước đi.
Bạch Tô nhân lúc Phó Cảnh Hoài không để ý cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Phó Cảnh Hoài tự nhiên cũng theo ra ngoài.
Ngoài cửa, một chiếc xe Maybach đang đỗ cách đó không xa, Bạch Tô nhanh chóng đi về hướng Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu không xuống xe.
Bạch Tô chưa kịp mở của xe, Phó Cảnh Hoài đã ngay lập tức gõ vào cửa kính, nhắm vào người trong xe nói: “Xuống xe.”
“Đừng làm loạn nữa!”
Bạch Tô vừa nói, vừa tránh sang một bên, mở cửa ngồi vào trong xe.
Tài xế không quan tâm đến Phó Cảnh Hoài, cũng lập tức lên xe.
Trong xe, nét mặt Phó Vân Tiêu lạnh băng, anh không hề có ý định kéo cửa kính xuống, lập tức nói với tài xế: “Lái xe. Đi.”