"Con còn nhỏ như vậy, mà lại biết chuyện tìm bạn gái sao?"
"Vậy mẹ giới thiệu con cho Lương Giải Ý được không?"
Vương Tiểu Đồng vừa nói vài câu, trong nháy mắt liền làm cho Bạch Tiểu Bạch đỏ mặt, Bạch Tiểu Bạch vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Tô, "Mẹ, mẹ Tiểu Đồng có ý gì vậy?"
Cô lại bắt đầu giả ngốc.
Vương Tiểu Đồng cũng không để ý việc Bạch Tiểu Bạch giả ngốc, trực tiếp cùng Bạch Tô nói, "Tôi cảm thấy cậu có thể suy nghĩ về đề nghị của tôi một chút."
"Được rồi."
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Đồng một cái, "Cậu nên giải quyết chuyện chung thân đại sự của cậu và Từ Sắt trước đi."
Nhắc tới Từ Sắt, trong nháy mắt Vương Tiểu Đồng liền không nói gì, cô nói với Bạch Tô, "Đúng rồi, tôi đưa cậu đi dạo một vòng nhé, chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút về những bác sĩ mới trong bệnh viện của tôi."
Nhưng, Bạch Tô có chút không tập trung.
Sau khi mẹ Bạch Tô nằm viện, có một thời gian cô hay đi đến viện dưỡng lão hỏi thăm sức khỏe những người già ở đó, cô muốn làm nhiều chuyện tốt một chút để mẹ mình có thể tỉnh lại.
Cho nên lúc đó, cảm nhận của Bạch Tô chính là, những người già đó rất cô độc.
Cô cảm thấy chuyện Bạch Tiểu Bạch vừa nói không hề sai, có lẽ ông Phó cũng rất cô độc.
Cô do dự một chút rồi gửi cho Phó Vân Tiêu một tin nhắn, nói với Phó Vân Tiêu buổi tối cô sẽ đi thăm ông Phó một chút.
Sau đó mới cùng Vương Tiểu Đồng chơi một chút, sau đó rời đi sớm.
Cô lái một chiếc ô tô nhỏ đưa Bạch Tiểu Bạch đến siêu thị gần đó mua thức ăn, sau đó gửi cho Phó Vân Tỷ một tin nhắn bảo hắn buổi tối về nhà họ Phó, cả nhà bọn họ sẽ nướng đồ ở trong sân.
Phó Vân Tỷ từ trước đến giờ rất thích chơi cùng Bạch Tô, đương nhiên sẽ đồng ý.
Bạch Tô không gọi cho nhà Phó Lôi Minh, cô không muốn gặp Phó Cảnh Hoài, tránh lúng túng.
Hơn nữa trải qua chuyện lần trước cô cũng không biết mình phải đối mặt với Chu Sa như thế nào.
Bằng này người chắc cũng đủ rồi.
Cô nghĩ xong liền gọi điện thoại đến nhà họ Phó, quản gia hỏi thăm ý kiến ông Phó, ông Phó biết được có thể cùng nhau ăn cơm liền vô cùng vui vẻ, miệng cười không khép lại được.
Dĩ nhiên, quản gia cũng đem những thứ này nói cho Bạch Tô biết.
Nhà ông Phó không có loại bếp nướng dân dã này, Bạch Tô muốn loại bình thường nhất, nhưng sau khi mua than và mua một đống đồ, Bạch Tô liền không nhấc nổi nữa.
Cô liền Phó Vân Tỷ đến xách đồ.
Phó Vân Tỷ một bên từ từ xách đồ lên xe, một bên nói, "Có phải Bạch Tiểu Bạch đã nói gì với chị không? Tại sao tự nhiên lại muốn trở về nhà làm đồ nướng?"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tỷ một cái, cũng không giải thích gì, chỉ nói, "Kiểm tra lại đồ đi, bột ớt, bột thì là, thịt dê, xiên, đậu phụ, sườn sụn..."
Cô ở một bên nói, Phó Vân Tỷ ở một bên kiểm tra.
Trên căn bản đồ có thể nhìn thấy ở quán đồ nướng, Bạch Tô đều đã mua đầy đủ.
"Được rồi!"
Phó Vân Tỷ đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong xe.
Chuẩn bị lái xe đi, Bạch Tô cũng chuẩn bị đi.
Một giây trước khi khởi động xe, Bạch Tô mới chợt nhớ ra, "Chờ chút, tôi đi mua rong biển với cá."
"Hả? Mua cái đó làm gì? Đây là đồ cần nướng sao?"
Phó Vân Tỷ bỗng sửng sốt một chút.
Bạch Tô cũng không giải thích, cô bước nhanh xuống xe, đi vào trong siêu thị mua vài thứ rồi quay trở lại.
Nhìn những đồ trong tay Bạch Tô, Phó Vân Tỷ không khỏi cau mày, "Cho nên, những thứ này là để làm sushi?"
" Đúng."
Bạch Tô cười một tiếng, đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong cốp xe.
Phó Vân Tỷ không khỏi buồn bực, "Đồ nướng kết hợp với sushi?"
“Cậu chưa thử qua sao?"
Bạch Tô chăm chú nhìn Phó Vân Tỷ, lúc này Phó Vân Tỷ kinh ngạc như thể nhét hai quả trứng gà vào vậy, đặc biệt sốc.
"Sự kết hợp rất thần kỳ."
Hiển nhiên, Phó Vân Tỷ cũng bị sốc trước sự nghiêm túc của Bạch Tô.
Dù sao cô cũng tỏ ra như muốn nói ăn kiểu này rất ngon.
Bạch Tô có thể nhìn ra, biểu hiện vừa rồi của Phó Vân Tỷ thật ra cũng không tán thành việc cô làm đồ nướng kết hợp với sushi cho lắm, nhưng lúc Phó Vân Tỷ lái xe, cô liền tùy tiện cùng Phó Vân Tỷ giải thích một câu, "Trước kia mẹ tôi thích ăn như vậy, khi tôi còn bé cũng đã từng ăn như vậy rồi, mùi vị rất ngon, một xâu thịt cừu nướng kết hợp với một miếng sushi."
"Thật thần kỳ... Nếu như tối nay anh hai nếm trước một miếng, tôi khẳng định cũng sẽ thử một miếng."
"Cậu tin tôi đi, tôi khẳng định cậu sẽ rất thích nó."
Bạch Tô tự tin cười một cái.
Cô cũng không giải thích nhiều với Phó Vân Tỷ nữa.
Siêu thị cách nhà họ Phó cũng không gần cho lắm, đến khi Bạch Tô đem tất cả những thứ này vào trong nhà họ Phó mới bắt đầu bắt tay vào làm việc, Phó Vân Tỷ vừa làm vừa trách móc, "Cô chắc chắn là cô biết nướng loại thịt cừu xiên này chứ? Tôi không biết nướng đâu. Tôi chỉ biết ăn thôi."
Phó Vân Tỷ không chỉ trách móc mà hắn còn kéo ông Phó tới làm bia đỡ đạn, "Tôi cảm thấy ông Phó cũng sẽ không thích đâu."
Bạch Tô vừa chuẩn bị than, vừa nói, "Mọi người từ trước đến giờ chưa bao giờ nướng thịt cừu xiên kiểu này, cậu làm sao biết được ông Phó không thích?"
"Bởi vì từ khi tôi sinh ra chưa từng thấy ông Phó ăn kiểu này."
Phó Vân Tỷ nghiêm túc giải thích một câu.
Bạch Tô không quan tâm đến Phó Vân Tỷ, lúc này xe Phó Vân Tiêu đã chậm rãi lái vào trong sân, Bạch Tiểu Bạch vui sướng chạy về phía Phó Vân Tiêu, bị Phó Vân Tiêu trực tiếp bế lên ôm vào trong lòng, từ từ đi về phía Bạch Tô.
Khi thấy Bạch Tô đang loay hoay với đống than, liền đặt Bạch Tiểu Bạch xuống, tìm một cái tạp dề trực tiếp xắn tay áo lên, giúp Bạch Tô làm tất cả mọi thứ.
Đương nhiên Phó Vân Tiêu chưa từng ăn đồ nướng ở lề đường, đa số toàn là kiểu BBQ, đối với cách ăn này của Bạch Tô, cảm thấy có chút mới lạ.
Nhưng cũng không cản trở việc hắn học rất nhanh, hơn nữa còn bắt đầu hỗ trợ.
Ông Phó bước ra khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.
Quản gia gọi người đến nướng thịt cừu xiên, mấy người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, một bên ngắm trăng một bên ăn thịt cừu xiên, Bạch Tô chợt nhớ tới, cô còn chưa làm sushi, cơm chắc đã nấu xong rồi.
Cô cầm rong biển đi vào trong nhà, nhanh chóng cuốn mấy đĩa sushi bưng ra.
Đặt lên bàn, nghiêm túc nói, “Cách ăn mới, một miếng sushi kết hợp với một miếng thịt cừu xiên, mùi vị rất đặc biệt, nhưng ăn rất ngon."
Ông Phó chỉ ăn mấy món rau nướng mềm, ngay tại thời điểm Bạch Tô nói ra cách ăn này, ông Phó bỗng quay đầu nhìn về phía Bạch Tô.
Dưới ánh trăng Bạch Tô mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.
Đôi lông mày rất giống một người.
Ông Phó đột nhiên mở miệng hỏi một câu, “Cách ăn này cô từ đâu học được vậy?"