Bạch Tô không có hỏi thêm nữa, cô lờ mờ đã đoán được mục đích Phong Kiền đưa cô đến sân bay.
Suốt dọc đường xe chạy rất nhanh, Bạch Tô thật sự quá mệt rồi, không lâu sau đã ngủ ở trên xe.
Đưa Bạch Tô đến sân bay, Phong Kiền gõ gõ lên ghế ngồi của Bạch Tô.
“Đến rồi, xuống xe đi.”
Bạch Tô đưa tay lên khẽ xoa đầu, đã rất lâu cô không được nghỉ ngơi tốt rồi, vừa nãy ngủ thiếp đi một lát, vẫn còn một chút đau đầu.
“Chốc nữa Phó Vân Tiêu xuống máy bay, cô đi nói rõ ràng với anh ấy đi.”
Phong Kiền không có quay đầu, mà trực tiếp nói.
Bạch Tô cũng không nói gì thêm, yên lặng mà đi vào sân bay.
Người ngoài sân bay đã vây chật kín sân bay rồi, có phóng viên, nhưng nhiều nhất là fan của Sophie.
Thậm chí chẳng ai thèm chú ý rằng Bạch Tô đã đến rồi, nhìn vào đoàn người tấp nập, Bạch Tô không nhịn nổi mà nhíu mày.
Bạch Tô đi từ cửa trước đến cửa sau, bởi vì nhà vệ sinh ở cửa sau, cô cảm thấy cứ đi vào nhà vệ sinh rồi đến cũng còn kịp.
Bạch Tô còn chưa đi đến, từ xa nhìn thấy hai người đi ra từ cửa sau, hai người này chính là Phó Vân Tiêu và Sophie.
Hai người đứng cách xa nhau, thỉnh thoảng nói chuyện, làm cho người khác cảm thấy rằng bọn họ không phải là người yêu, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, ngay cả bước đi cũng duy trì khoảng cách an toàn.
Thấy hành động của Phó Vân Tiêu và Sophie, Bạch Tô bỗng nhiên nghi ngờ.
“Chẳng lẽ là hai người bọn họ cãi nhau rồi?”
Bạch Tô chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng mà, hành động sau đó của Phó Vân Tiêu, hoàn toàn xua tan đi nghi ngờ trong lòng Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu giống như vô ý nhìn đến hướng Bạch Tô, sau đó, anh đột nhiên nắm lấy tay Sophie, ánh mắt sủng nịch mà nhìn Sophie, cánh tay kia tự nhiên mà đặt lên bụng Sophie, nhỏ giọng nói vài câu vào tai Sophie, làm cho Sophie cười không ngớt, giận hờn mà đánh Phó Vân Tiêu một cái.
Bạch Tô không biết Phó Vân Tiêu nói vào tai cô ta cái gì, nhưng cho dù là nói cái gì đi nữa, đều không quan trọng!
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đã đủ làm cho Bạch Tô buồn bã rồi!
Rõ ràng tình cảm giữa bọn họ còn tốt hơn với Bạch Tô cả trăm cả nghìn lần.
Phó Vân Tiêu là nhìn thấy Bạch Tô mới làm ra những hành động như vậy, thậm chí anh cũng chưa từng nghĩ tới, Bạch Tô sẽ đến sân bay, hơn nữa lại còn là cửa sau của sân bay.
Vì vậy, anh chỉ có thể cái khó ló cái khôn, nhanh chóng làm ra hành động đó, để rút ngắn khoảng cách giữa anh và Sophie, làm cho Bạch Tô có cảm giác tin tưởng!
Trái tim Bạch Tô trùng xuống khi nhìn thấy hành động của Phó Vân Tiêu và Sophie.
Cô vô cùng buồn bã, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, định giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.
Bạch Tô còn cách nhà vệ sinh một đoạn, Sophie cũng nhìn thấy được Bạch Tô.
Cô ta cũng thuận theo động tác của Phó Vân Tiêu, cúi đầu xoa xoa bụng mình, sau đó cầm lấy tay Phó Vân Tiêu, trực tiếp đặt lên eo cô ta, tay kia thì để trên bụng.
Mặc dù Bạch Tô cúi đầu xuống, nhưng cô cũng nhìn thấy được động tác của Phó Vân Tiêu và Sophie, động tác của bọn họ chứng minh cho một việc, đó chính là Sophie đang mang thai rồi.
Phó Vân Tiêu dừng lại nghe một cuộc điện thoại, Sophie ra hiệu cho Phó Vân Tiêu, tự mình đi vào trong nhà vệ sinh, Phó Vân Tiêu gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
Vị trí của Bạch Tô vô cùng xấu hổ, bây giờ cô đang đứng trước của nhà vệ sinh với Sophie.
Nếu như bây giờ cô cũng đi vào nhà vệ sinh, dựa theo tốc độ bình thường, cô chắc chắn sẽ vào cùng lúc với Sophie.
Nhưng nếu cô cứ đứng ở đây, Sophie cũng sẽ đi qua cô.
Giờ phút này Bạch Tô trở nên bối rối, cô không muốn gặp Sophie, không muốn gặp Phó Vân Tiêu, thậm chí còn có chút sợ hãi, có chút hối hận!
Vì sao lại muốn tới đây cơ chứ?
Vì sao mình lạ xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?
Bởi vì bây giờ Sophie và Phó Vân Tiêu mới thực sự là tình yêu, cô không biết phải làm sao đến đối mặt với họ.
Bạch Tô ngây ngốc đứng tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Bây giờ cô không phải biết phải làm như thế nào…
Bản thân chắc chắn là bị điên rồi, mới đi nghe lời xúi dại của Phong Kiền để đi nói rõ ràng với Phó Vân Tiêu!
Làm sao có thể nói rõ được cơ chứ?
Tình hình thực tế bây giờ, rõ ràng đã không cần thiết nữa rồi, bởi vì Sophie mang thai rồi!
Mà rốt cuộc cô nghĩ cái gì thế không biết!
Nếu như để cho Phó Vân Tiêu và Sophie phát hiện ra cô, chẳng qua là lại thêm lần nữa tự rước lấy phiền mà thôi.
Nhìn có vẻ không lâu lắm, nhưng thực ra Bạch Tô đứng ở đây suy nghĩ rất lâu rồi.
Sophie ngày càng gần Bạch Tô, lúc này Bạch Tô chỉ muốn tìm một cái hố mà chui vào trong thôi.
Bây giờ, Bạch Tô đã không thể phân biệt được Sophie là muốn đi vào nhà vệ sinh hay mà đi đến chỗ của mình, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Sophie, một tiếng, hai tiếng, nhịp nhàng dẫm lên trên sàn nhà.
Trong mắt của Bạch Tô, so sánh với Sophie thì Bạch Tô chính là một kẻ thất bại.
Đã mất đi Phó Vân Tiêu, lại hết lần này lần khác ở trước mặt bọn họ vứt bỏ đi danh dự của bản thân.
Bạch Tô muốn xoay người rời đi, chạy trốn khỏi nơi làm cho cô phải chịu đau khổ, buồn bã.
Rất rõ ràng, Sophie cũng đã nhìn thấy Bạch Tô, cô dần dần bước nhanh hơn, hướng đến chỗ Bạch Tô.
Không đợi Bạch Tô rời khỏi, Sophie đã đi đến bên cạnh người Bạch Tô.
Sophie mỉm cười, tay đặt lên trên bụng, giả bộ như mình thực sự mang thai rồi, nhìn Bạch Tô một lượt.
Bạch Tô quay đầu, không nhìn thằng vào Sophie.
Không nói bất cứ câu nào, không hề nói chuyện, Bạch Tô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của Sophie.
Thực sự ở trước mặt Sophie, Bạch Tô đã thua một cách thảm hại.
Thậm chí cô còn nghe được tiếng cười kinh thường của Sophie đang đứng bên cạnh cô, mang theo chút châm biếm, như một con dao sắc bén cứa vào tim của Bạch Tô.
Bạch Tô đã không muốn tiếp tục nữa, nghĩ thế nào đi nữa, cô vẫn trực tiếp bước chân đi.
Nhưng mà, đúng lúc này, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe phóng như bay đến.
Chiếc xe không bấm còn, không giảm tốc độ, thậm chí sau khi nhìn thấy người còn chạy nhanh hơn, chạy hết tốc độ đến hướng Sophie.
Ba mươi mét, hai mươi mé, mười mét… càng ngày chiếc xe lại càng đến gần hơn!
Dường như tính mạng đang treo lơ lửng trên dây, Sophie cũng phát hiện ra chiếc xe này, nhưng cô ta muốn trốn cũng trốn không thoát rồi…
Đối mặt với chiếc xe bất ngờ chạy đến, ngay lập tức Bạch Tô đã bị dọa cho sợ hãi.
Nhưng mà… Sophie vừa mới ôm lấy bụng, vì vậy… Sophie là đang mang thai đấy!
Đứa trẻ đó… là con của Phó Vân Tiêu!
Bạch Tô hầu như theo bản năng mà đẩy Sophie ở bên cạnh ra.
Tốc độ xe vô cùng nhanh, sau khi Bạch Tô đẩy Sophie ra, căn bản không có thời gian để có thể tránh được, trực tiếp bị xe đâm trúng.
Sau khi chiếc xe thấy đã đâm trúng người, ngay lập tức quay đầu, căn bản không hề dừng lại, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Lúc đó Phó Vân Tiêu vừa cúp điện thoại, ngay trong nháy mắt, anh nhìn thấy Bạch Tô đẩy Sophie ra, sau đó bản thân ngã trên mặt đất.
Lông mày Phó Vân Tiêu nhíu chặt, không để ý bất cứ thứ gì khác nữa, nhanh chóng bước thẳng đến.