Erica ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, gọi cô một tiếng.
Thấy Erica đã về, Bạch Tô đặt cốc nước trên tay xuống, nói: "Sao hôm nay con mới về? Trên trường có việc gì sao?"
Bạch Tô đã tìm một trường nội trú cho Erica, để cô ấy có thể yên tâm đi làm, mà Erica cũng có người chăm sóc.
Hôm nay không phải là ngày Erica về nhà.
Erica nhìn quầng thâm dưới mắt Bạch Tô mà cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cậu vẫn giả vờ như không nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Bạch Tô, trực tiếp đi đến trước mặt cô, nhìn Bạch Tô và nói: "Mẹ ơi. Mẹ hiện tại đang làm gì vậy?"
"Con đói"
"Vậy mẹ đi nấu cơm cho con ăn, con muốn ăn gì?"
Bạch Tô vừa nói vừa nhanh chóng mở tủ lạnh, muốn Erica chọn một thứ để ăn.
Kết quả là khi mở tủ lạnh ra, cô thấy tủ lạnh trống rỗng, không còn gì cả, chỉ có một chút rau đã hỏng.
Erica đứng ở phía sau Bạch Tô, đương nhiên nhìn thấy những thứ này, Bạch Tô nhanh chóng xoay người nói với Erica: "Bây giờ mẹ xuống tầng mua thêm."
"Mẹ không cần đâu. Chúng ta không có mì ở nhà sao? Mẹ nấu bát mì cho con là được rồi, chỉ cần là mẹ làm đều tốt."
Erica ngoan ngoãn nói.
Trong quá khứ, Erica chưa bao giờ nói nhiều như vậy, hầu hết thời gian Erica đều điềm tĩnh.
Nghe Erica nói, Bạch Tô không khỏi nở nụ cười, xoay người đi vào bếp tìm một ít mì khô, sau đó lấy trứng, khéo léo bắt đầu nấu mì cho Erica, chỉ là một chén nhỏ. Cái bát chỉ đủ cho Erica ăn.
Sau khi Bạch Tô mang mì cho Erica, cô ngồi cạnh Erica và nhìn con trai ăn.
Erica ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, không nói mà đi thẳng vào phòng bếp lấy ra một cái bát, chia đôi phần mì đưa cho Bạch Tô, nói: "Mẹ, mẹ ăn cùng với con đi."
Bạch Tô nhìn Erica: "Mẹ vừa ăn, không có đói."
"Thật sao? Vậy thì con không muốn tự mình ăn nữa. Mẹ, mẹ ăn một chút đi. Xem như để dỗ con thôi."
Erica cố tình tiếp tục bán manh tỏ vẻ dễ thương.
Bạch Tô bất đắc dĩ mỉm cười, Erica gắp mì đưa đến miệng Bạch Tô, cô cắn một miếng.
Nhưng khi Erica gắp miếng thứ hai, Bạch Tô không thể nuốt được nữa.
Erica không miễn cưỡng, giống như không nhận thấy sự khác thường của Bạch Tô, sau khi ăn hết bát mì Bạch Tô đã nấu cho, cậu còn khen Bạch Tô tay nghề tốt.
Theo thói quen trước đây, sau khi ăn xong, Erica sẽ trở về phòng càng sớm càng tốt để nghiên cứu những thứ cậu hứng thú.
Nhưng hôm nay có vẻ rất lạ, Erica không vội trở về phòng mà bắt đầu nói chuyện với Bạch Tô về những gì đã xảy ra ở trường.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Erica kiểm tra thời gian và nói với Bạch Tô: "Mẹ, cách đây một thời gian giáo viên trong trường nói, khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta là con của cha mẹ. Khi cha mẹ già, họ sẽ trở thành con của chúng ta."
"Mẹ, con muốn trải nghiệm cảm giác chăm sóc mẹ. Mẹ đi ngủ đi con kể chuyện cho mẹ nghe nhé?"
Cô chưa bao giờ thấy Erica như thế này.
Erica từ nhỏ đã rất độc lập và tự chủ, nhưng bây giờ hành vi của Erica làm cô có chút ngạc nhiên.
Bạch Tô không khỏi bối rối nhìn Erica: "Con làm sao vậy?"
"Mẹ, con thật sự chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm thôi mà."
Erica cười hì hì nói, nhanh chóng đẩy Bạch Tô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Khi Bạch Tô trở về phòng ngủ nằm xuống, Erica cầm một cuốn sách bên cạnh và bắt đầu đọc nó một cách nghiêm túc.
Chỉ là thứ cậu đọc không phải truyện cổ tích.
Mà là... chuyện chiến tranh kinh tế.
Nó chứa đầy những vấn đề kinh tế, nghe được một lúc Bạch Tô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
Erica vẫn tiếp tục đọc sách, cậu còn không để ý tới việc Bạch Tô đã ngủ say từ lúc nào, chỉ khi ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tô đã ngủ thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn sách rồi đi ra ngoài.
Quay lại phòng ngủ của cậu.
Sau khi trở về phòng ngủ, tâm trí Erica chỉ nghĩ đến quầng thâm dày đặc dưới mắt Bạch Tô.
Mẹ trông tiều tụy quá.
Erica do dự một lúc rồi bật máy tính lên, viết một email: Mẹ gần nhất bắt đầu mất ngủ không ăn không uống, con hy vọng chú có thể nhanh chóng xử lý chuyện này.
Sau khi viết đoạn này, Erica đã gửi trực tiếp email đi.
Khi Phó Vân Tiêu nhận được email, lông mày anh nhăn lại.
Anh ấy xem email và trả lời Erica: OK.
...
Sau khi Erica đi ra ngoài, Bạch Tô ngay lập tức mở mắt.
Thực tế, cô đã ngủ quên một lúc khi Erica còn ở bên cạnh cô, nhưng khi Erica vừa rời đi, cô đã tỉnh.
Nhìn chằm chằm vào màn đêm dài vô tận giống như mấy ngày trước, bắt đầu rơi vào mất ngủ triền miên.
Bạch Tô không biết khi nào thì đêm dài vô tận này mới kết thúc.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Bạch Tô mới tỉnh lại, chạy nhanh đến công ty.
Khi vừa tiến vào công ty, quản lý bước ra với vẻ rạng rỡ, vỗ tay nói với mọi người: "Để làm phong phú thêm các hoạt động giải trí của công ty, tổng giám đốc Phong đã tổ chức một bữa tiệc hữu nghị. Những người phụ nữ có tên dưới đây đều đi trang điểm cùng với lựa chọn trang phục, nam thì chuẩn bị tài nghệ”.
Nói xong câu này, mọi người lập tức sửng sốt.
"Quản lý, đây là muốn làm gì?"
Mọi người tò mò hỏi.
"Cái này... cậu cứ làm theo đi, tự nhiên sẽ biết thôi."
Người giám sát mỉm cười nhìn đám đông và nói.
Bạch Tô tỏ vẻ khó hiểu, quản lý đã bắt đầu điểm danh rồi.
Những người tham gia với Bạch Tô gồm có -Tiểu Âu, Mộ Vãn Vãn, Kiền Tuệ. Bạch Tô cũng thuộc hàng này.
Thời điểm Bạch Tô nghe đến tên mình, cả người đều kinh ngạc.
Bởi vì công tác bảo mật được thực hiện tốt, những người không biết chỉ có thể làm theo ý muốn của người quản lý.
Sau khi Bạch Tô và những người khác đã sẵn sàng, quản lý đưa những người này đến trường quay.
Khi cô đến trường quay, cô phát hiện ra rằng có rất nhiều người đang ngồi ở đó, họ đã đến từ các công ty khác.
Sau đó, tiêu đề ghi là Hội Gặp Gỡ Chân Ái.
Khi Bạch Tô nhìn thấy hai chữ "Chân Ái", cả người như chết lặng...
Vì vậy, những người bên họ cần trang điểm đẹp như vậy, chính vì để gặp chân ái?