Cô nhìn Phó Vân Tiêu, không trả lời.
Đúng lúc, thang máy dừng lại, Bạch Tô trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
Phó Vân Tiêu cũng đi ra theo. Bước chân của Bạch Tô rất nhanh, Phó Vân Tiêu cũng nhanh chóng đuổi theo. Khi Bạch Tô đã đứng trước cửa phòng cô, cô vừa chuẩn bị mở cửa, phát hiện cuối cùng Phó Vân Tiêu lại không đi về phòng của anh, mà lại dựa vào khung cửa, ung dung nhìn cô mở cửa.
Bạch Tô nhíu hàng lông mày lại, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, phòng của anh ở bên trong cơ mà.”
Phó Vân Tiêu gật đầu một cái, đáp lại: “Tôi biết.”
Mặc dù nói rằng anh biết, nhưng anh cũng không có ý định rời đi, vẫn tiếp tục đứng ở đó nhìn Bạch Tô cầm thẻ phòng lên rồi mở cửa phòng.
Bạch Tô thấy vậy, dừng lại động tác mở cửa, cau mày lại, xoay người ra nhìn Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu như mỗi buổi tối anh đều không muốn về phòng mình ngủ thì anh còn thuê thêm phòng kia làm gì nữa chứ? Đây không phải là rất lãng phí tiền sao?”
Ý của Bạch Tô là, hy vọng Phó Vân Tiêu mau mau trở về phòng của mình đi.
Nhưng mà, Phó Vân Tiêu cứ như cố tình hiểu sai những lời này này, còn ra dáng vẻ giả bộ hiểu ngầm lời cô, nhìn Bạch Tô, nở nụ cười dịu dàng, nói: “Đúng vậy. Vậy để tôi lập tức gọi điện hủy đặt phòng kia của tôi nhé.”
Vừa nói xong, anh bắt đầu gọi điện thoại cho bên tổng đài của khách sạn, nói muốn trả lại phòng anh đang ở, rồi lại chuyển đồ cá nhân của anh bên phòng đó sang bên phòng Bạch Tô.
Lần này Bạch Tô thực sự không biết phải làm sao cả.
Cô xoay người nhìn vào Phó Vân Tiêu, hoàn toàn bất lực, không biết phải làm thế nào với anh: “Ý tôi không phải như vậy đâu.”
Phó Vân Tiêu cũng không để ý đến lời của Bạch Tô, anh chủ động đưa tay ra với lấy thẻ phòng đang trong tay của Bạch Tô.
“Ting ting” một tiếng.
Cửa phòng liền mở ra.
Phó Vân Tiêu giống như là chủ nhân đang mở căn phòng của mình ra vậy. Hơn nữa, anh xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Tô: “Em vào đi.”
Nói xong câu này, anh liền dẫn người đi vào trước. Hơn nữa, sau khi vào bên trong, anh còn trực tiếp rót cho mình một ly trà.
Bạch Tô sửng sốt nhìn anh.
Người không biết có khi còn tưởng đây là phòng của Phó Vân Tiêu nữa chứ.
Nhưng đây là phòng của cô cơ mà.
Dáng vẻ của Bạch Tô vô cùng hung hăng, bước tới gần Phó Vân Tiêu, cau mày lại, giọng nói không vui, nhìn Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh đang không được chào đón ở phòng tôi đâu.”
Phó Vân Tiêu quay người nhìn Bạch Tô, vẻ mặt như không có chuyện gì cả: “Sao em lại cứ trong lòng nghĩ một đằng nhưng miệng lại nói một nẻo vậy. Vừa rồi em còn bảo tôi trả phòng kia đi, bây giờ lại nói không chào đón tôi.”
“Anh!”
Bạch Tô đưa tay ra chỉ Phó Vân Tiêu, cô cảm giác được ngày bình thường thì mình cũng được coi là một người suy nghĩ thấu đáo, tâm lí ổn định. Nhưng mà, cứ mỗi một lần, chỉ cần cô nói chuyện với Phó Vân Tiêu thì cô có thể trở nên vô cùng kích động, mất hết suy nghĩ.
Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu: “Nhưng không phải bảo anh tới đây ở.”
“Anh Tiêu.”
Khi Bạch Tô còn chưa nói hết những lời này, bên ngoài cửa có nhân viên phục vụ gọi vọng vào với giọng điệu vô cùng lịch sự. Anh ta chuyển tất cả hành lí của Phó Vân Tiêu sang phòng của Bạch Tô, sau đó nhìn qua Phó Vân Tiêu và Bạch Tô như chào hỏi, rồi lịch sự bước ra khỏi phòng.
Bạch Tô nhìn tất cả hành lí của Phó Vân Tiêu, càng không biết phải làm gì cả.
“Vậy để tôi đi thuê một phòng khác.”
Bạch Tô liếc nhìn Phó Vân Tiêu, lập tức xoay người muốn ra ngoài để thuê thêm căn phòng khác.
Nhưng mà, Phó Vân Tiêu đột nhiên đưa tay ra ngăn cản Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Bao giờ em mới bớt được tính cứng đầu như vậy nữa chứ?”
Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, không muốn nói lý với anh.
Phó Vân Tiêu đã gọi cho tổng đài bên khách sạn từ trước đó, đặt một bữa ăn mang trực tiếp tới phòng.
Anh đều đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, giống như là hoàn toàn ở chung phòng với Bạch Tô vậy. Bạch Tô đứng ở cửa, nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn lên, cùng với những thức ăn ngon miệng kia càng không biết phải xử lý sao.
Nhưng mà cô cũng thấy đói bụng rồi.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu ra dáng vẻ mời cô, do dự mấy phút rồi quyết định dừng việc đôi co qua lại trước đã, cô muốn nghỉ ngơi một lúc, uống canh và ăn thức ăn ngon.
Phó Vân Tiêu ngồi ở đối diện, anh múc một chén canh rất tự nhiên cho Bạch Tô, sau đó đặt đũa trước mặt Bạch Tô.
Nhìn qua thì mấy món ăn cũng tương đối thanh đạm.
Bạch Tô vốn là vẫn đang kẹp đũa trong miệng, chuẩn bị chiến đấu. Kết quả Phó Vân Tiêu lại mở miệng ra nói với Bạch Tô: “Hôm nay tôi gọi mấy món này, đều là mấy món thanh đạm. Gần đây em hay nóng giận, ăn cho bớt nóng.”
Những lời này thực ra đã làm sự háo hức của Bạch Tô giảm đi không ít.
Đối với người bình thường, nếu như được Phó Vân Tiêu quan tâm như vậy thì chắc chắn sẽ hạnh phúc đến chết. Nhưng sau khi Bạch Tô nghe được câu này, trong nháy mắt cảm thấy không hề thoải mái, lập tức đứng dậy.
Cô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu: “Tôi lại không muốn ăn thanh đạm đấy.”
Vừa nói xong, cô giống như muốn thể hiện so đo với anh, cầm điện thoại phòng lên, gọi điện tới cho tổng đài khách sạn, yêu cầu: “Mang đến phòng tôi một phần tôm hùm đất sốt cay.”
“Xin lỗi cô, ở khách sạn chúng tôi không phục vụ tôm hùm đất cay, xin hỏi cô có muốn thay bằng cua sốt cay không?”
“Được, nếu là cua sốt cay thì thêm cho tôi chút tiêu vào.”
“Được rồi thưa cô.”
Nói xong những lời này, trước khi tắt điện thoại với tổng đài, Bạch Tô đi tới trước bàn ăn cắn một miếng bông cải xanh, nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Ai nói là ăn thanh đạm có thể bớt nóng chứ? Tôi lại nghĩ tôi không có nóng trong gì cả, tôi thích ăn cua cay đó.”
Phó Vân Tiêu chỉ cười, không đáp lại, nhìn từng động tác nhỏ của Bạch Tô.
Trong ánh mắt của anh đều là sự bao dung, anh nhìn Bạch Tô cố tình làm mấy chuyện hoạt náo này thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Bây giờ, chỉ cần Bạch Tô ở bên cạnh anh là anh đã thấy vui vẻ rồi.
Nhưng mà Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu vẫn ngồi đó cười thì lại càng thêm không vui. Cô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, vẻ mặt không vui, nói: “Anh đang cười cái gì đó hả?”
Vừa nói xong thì cua sốt cay được mang tới.
Sau khi Bạch Tô đặt cua sốt cay lên trên bàn, bắt đầu đeo găng tay vào.
Giống như muốn thể hiện sự đối nghịch với Phó Vân Tiêu, bắt đầu ăn ngấu nghiến con cua sốt cay đó.
Phó Vân Tiêu vẫn rất ung dung, không nhanh không chậm, vô cùng dịu dàng nói với Bạch Tô: “Tôi cười vì thấy em rất ngay thơ, cũng rất dễ thương nữa.”
“Trước khi tới đây, tôi vẫn luôn mong nhất là cảnh tượng hiện tại. Trước đó, bỗng nhiên có một ngày tôi khỏi bệnh mất trí nhớ, tôi bắt đầu nghĩ tới em. Nhưng lúc đó tôi lại không có cách nào khác ngoài ẩn núp bên người ông cụ An. Đến giờ, thứ tôi mong đợi nhất vẫn là cảnh tượng này.”
Phó Vân Tiêu chậm rãi nói với cô. Bạch Tô nghe được những lời đó, trong lòng bỗng cảm thấy hơi xúc động.
Nhưng cô lại không muốn biểu hiện cảm xúc ra, lậo tức nhét một miếng thịt cua thả vào trong miệng, cay chết đi được.
Cô cố ý tiếp tục ăn.
Phó Vân Tiêu vẫn tiếp tục nhìn Bạch Tô ăn, lại nói thêm một câu: “Lúc ấy, tôi cảm thấy rất có lỗi với em, nhưng tôi không còn có lựa chọn khác.”’
“Tôi vẫn luôn là một người bảo thủ. Tôi không thể xuất hiện, cũng không thể ra tay nếu như chưa có sự chắc chắn tuyệt đối.”
“Nói trắng ra thì, anh vẫn là vì lợi ích cá nhân.”
Bạch Tô gặm một cái càng cua, nói với Phó Vân Tiêu, những lời này với giọng điệu đầy oán trách.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô, gắp một ít rau mùi bỏ vào bát của Bạch Tô, nói: “Đồ này quá cay, em đừng ăn nữa.”
Anh không trả lời vấn đề mà Bạch Tô vừa nói, xem ra chính là cố tình né tránh câu nói của Bạch Tô, là cố tình che giấu.”