Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng, nghe thấy hai chữ bạn gái, mặt của Nico liền đỏ lên.
"Đây là... Bạch Tô."
Suy nghĩ một lúc, Nghiêm Đình cũng không nghĩ ra được từ gì thích hợp để giới thiệu thân phận của Bạch Tô, chỉ nói tên Bạch Tô thôi.
"Xin chào."
Giới thiệu xong, Bạch Tô nhanh chóng đưa tay ra cùng Nico lên tiếng chào hỏi.
Nico sau khi xấu hổ liền chào hỏi với Bạch Tô, sau đó ngoan ngoãn nhìn về phía Nghiêm Đình.
"Vậy hai người nói chuyện, em ở bên kia đợi anh."
Hai mắt to của Nico chớp chớp nói.
Mãi cho đến khi Nghiêm Đình gật đầu, cô ấy mới rời đi.
Nhìn bóng lưng của Nico càng ngày càng xa, trong lòng Bạch Tô có chút không thoải mái, thế nhưng không biết biểu đạt như thế nào.
Có thể nhìn ra Nico vô cùng yêu thích Nghiêm Đình, vẫn là loại tình yêu sâu đậm.
"Làm sao? Còn không chúc mừng tôi sao? Có phải là ghen rồi phải không?"
Nhìn thấy Bạch Tô hình như là đang suy tư, Nghiêm Đình bỗng nhiên trêu Bạch Tô một câu.
"Chúc mừng chúc mừng, thời gian ngắn như vậy liền tìm được cô bạn gái thích hợp như thế rồi."
Bạch Tô lúc này mới khôi phục lại tinh thần nhưng biểu hiện cũng không bình thường miễn cưỡng cười chúc phúc một câu.
"Ừm... nhưng lại cảm giác em lại không hề thật tâm chúc mừng anh."
Nghiêm Đình vẫn duy trì thái độ xem xét, sau đó nói đùa với Bạch Tô, muốn hòa hoãn bầu không khí này.
"Được rồi, tôi không làm phiền anh nữa, bạn gái anh còn đang chờ kia, tôi rút lui đây."
Vội vàng nói một câu Bạch Tô nhanh chóng rời khỏi đây, cô bây giờ còn đang ở trạng thái choáng váng nếu ở lại nơi này luôn cảm thấy có chút lúng túng.
Bạch Tô đi rất nhanh, mấy bước liền lên đến xe.
Tiếp theo cô một mình lái xe về nhà, trong đầu vẫn cứ nghĩ chuyện Nghiêm Đình tìm bạn gái.
Càng nghĩ chuyện này Bạch Tô càng cảm thấy kỳ lạ.
Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Nghiêm Đình, thì Nghiêm Đình không phải là người dễ dàng thích một người, nếu không phải lâu như thế Nghiêm Đình sớm đã không biết có biết bao nhiêu cô bạn gái rồi.
Bạch Tô đang nghi hoặc, không để ý liền đã lái xe về nhà rồi.
Cô vẫn còn chưa nghĩ ra, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Long Diễn, hỏi chuyện Nghiêm Đình.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền thấy Long Diễn nghe, bởi vì quá thân nhau, cũng không có nhiều khách sáo, Bạch Tô hỏi thẳng Long Diễn về tình hình của Nghiêm Đình, thế nhưng Long Diễn cũng không biết chuyện Nghiêm Đình có bạn gái.
"Bạn gái của cậu ấy lên là gì? Người thế nào? Cô miêu tả cho tôi một chút xem tôi có quen biết hay không."
Long Diễn hỏi Bạch Tô.
Bạch To nhớ lại miêu tả một hồi đại khái cho Long Diễn nghe.
Dừng lại mấy giây, dường như là nhớ ra thân phận của người con gái này, ở trong điện thoại liền truyền đến âm thanh kinh ngạc của Long Diễn.
"Cô nói người con gái này tên là Nico? Tôi nhớ ra rồi, trước đây chúng tôi đã từng chào hỏi nhau, cô ấy là cháu gái của hoàng tộc nước Ý, ông nội của cô ấy là ông trùm tàu biển có tiếng."
Nghe Long Diễn giới thiệu, Bạch Tô cũng chấn động.
Thế nhưng rất nhanh Bạch Tô liền phản ứng lại, liên tưởng đến giao chiến giữa Nghiêm Đình và Văn, Văn sở dĩ bị thua khả năng rất lớn là một phần nguyên nhân đều có liên quan đến Nico.
Thế nhưng Bạch Tô cũng hiểu được Nghiêm Đình lại không hề thích Nico.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm buồn hơn.
Bởi vì Bạch Tô vẫn luôn cảm thấy là cô làm tổn thương tới Nghiêm Đình, mới ép Nghiêm Đình đi đến bước này, tuy rằng Nghiêm Đình không nói thế nhưng cô quá hiểu rõ tính cách của Nghiêm Đình.
Vì Bạch Tô, Nghiêm Đình cái gì cũng có thể bán đi, thậm chí cả tình cảm của anh ta, cuối cùng cũng đều bị bán đi.
Chuyện này Bạch Tô nghĩ cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau Bạch Tô vẫn quyết định nên đi tìm Nghiêm Đình nói chuyện tình cảm của anh ta, tuy rằng cô vẫn luôn muốn giới thiệu bạn gái cho Nghiêm Đình nhưng cô không hy vọng trong chuyện tình cảm của Nghiêm Đình lại có lợi ích phức tạp như vậy, như vậy xem ra càng giống như là một cuộc trao đổi.
Cô trang điểm một chút, vừa thu dọn xong đang chuẩn bị đi ngoài thì bỗng nhiên lúc này điện thoại di động của Bạch Tô vang lên.
Lấy điện thoại ra là thư ký gọi điện đến.
"Cô Bạch, có chuyện quan trọng, cô mau đến công ty một chuyến đi."
Trong điện thoại, giọng nói của thư ký vô cùng sốt ruột.
"Làm sao vậy?"
Tinh thần của Bạch Tô liền chìm xuống nhưng vẫn là cố gắng duy trì trấn định lại bình tĩnh hỏi một câu.
"Vẫn là chuyện của tổng giám đốc Tôn."
Thư ký cũng không hề nói sự việc rõ ràng.
"Tôi lập tức qua đó."
Nói xong Bạch Tô cũng không tỉ mỉ tìm hiểu, liền cúp luôn điện thoại, đi thẳng đến công ty.
Tổng giám đốc Tôn vẫn luôn là khách hàng hợp tác quan trọng của bọn họ, bởi vì Bạch Tô không nghĩ đến được một biện pháp giải quyết hợp lý, cho nên tâm trạng bây giờ của cô vô cùng thấp thỏm.
Không phải là nói cho tôi chút thời gian sao, sao lại nhanh như thế mà đến vậy.
Bạch Tô liền lẩm bẩm một câu nhưng hết cách rồi, chỉ có thể là chạy qua đó xem thế nào rồi tính.
Dọc đường đi Bạch Tô lái xe rất nhanh, cô biết tổng giám đốc Tôn là người có tính cách nóng nảy, thậm chí cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tổng giám đốc Tôn ồn ào ở trong phòng làm việc, nếu như cần thiết cô chỉ có thể gọi bảo vệ trước tiên khống chế tổng giám đốc Tôn lại.
Trên đường đến công ty, Bạch Tô đã bổ sung cho não bộ vô số các phương án để ổn định tổng giám đốc Tôn.
Tòa nhà Tư Bản Vân Thượng, Bạch Tô mau chóng đỗ xe chạy thẳng lên công ty.
Vừa bước vào phòng khách công ty thì nhìn thấy tổng giám đốc Tôn đang đứng ở trước cửa văn phòng làm việc bên cạnh ông ta còn có mấy người cao to như vệ sĩ, xem ra sắp xảy ra chuyện không lành.
"Tổng giám đốc Tôn, ông đến rồi, đừng động tay."
Chỉ là nhìn qua đại khái Bạch Tô mau chóng gọi lên một tiếng, muốn ổn định cảm xúc của tổng giám đốc Tôn.
Thế nhưng cô vừa hô ra câu nói này, thì cô nhanh chóng liền hối hận bởi vì cô lại nhìn thấy ở giữa vệ sĩ và mọi người còn có một người đang đứng người này chính là cái tên phản bội đào tẩu mấy ngày trước.
Những người khác và tổng giám đốc Tôn cùng giống nhau ánh mắt đầu hàng hoang mang nhìn Bạch Tô.
Ý thức được sự thất lễ của mình, Bạch Tô nhanh chóng ho nhẹ một cái ổn định vẻ mặt của chính mình.
"Ý của tôi nói là không cần làm phiền tổng giám đốc Tôn ra tay, chuyện còn lại chúng tôi có thể giải quyết được rồi."
Bạch Tô mau chóng giải thích một câu bước đến.
"Đây là chuyện gì thế này?"
Đi tới bên cạnh Bạch Tô có chút hơi kinh ngạc hỏi một câu cô làm sao cũng không ngờ được tổng giám đốc Tôn trong thời gian ngắn như vậy liền có thể đuổi được kẻ phản bội và tìm tài liệu.
"Tổng giám đốc Bạch còn không biết?”
Rõ ràng tổng giám đốc Tôn cũng có chút nghi hoặc.
"Sáng sớm có người tên là Nghiêm Đình đem anh ta đến, hơn nữa còn bắt tôi đem anh ta đến để tìm cô."
Biểu cảm của Bạch Tô dường như không còn rõ ràng chuyện này thì tổng giám đốc Tôn lại giải thích một lần.
Lại nghe thấy cái tên Nghiêm Đình, trong lòng Bạch Tô lại càng thêm "hồi hộp".
Bỏ qua đề tài này, sau khi xử lý thích đáng chuyện này cho tổng giám đốc Tôn, ngay sau đó cô lấy điện thoại ra bấm gọi điện cho Nghiêm Đình.
"Anh đang ở đâu?"
Bạch Tô rất ít khi đùa giỡn với Nghiêm Đình.
"Ở nhà, địa chỉ cô biết."
Nghiêm Đình trong điện thoại dường như giống như vừa ngủ dậy, mơ hồ nói một câu.
"Tôi lập tức đến tìm anh."
Nói xong câu này, Bạch Tô cúp điện thoại đi thẳng đến nhà của Nghiêm Đình.
Bạch Tô buổi sáng đã muốn nói chuyện với Nghiêm Đình, bây giờ cô lại càng phải tìm Nghiêm Đình nói chuyện, bởi vì cô nợ Nghiêm Đình thực sự là quá nhiều rồi.
Đợi khi Bạch Tô chạy đến, Nghiêm Đình mặc một bộ đồ ngủ rộng liền đi ra.
Mắt còn lim dim, hình như còn chưa tỉnh ngủ.