Sau khi nhìn thấy hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật của Văn thì Thời Hoan không khỏi lộ ra một tia giễu cợt.
“Người phụ nữ rắn rết này, cô sẽ không có được Phó Văn Tiêu, cô cũng sẽ không bao giờ kết thúc tốt đẹp.”
Thời Hoan dừng lại, nghiến răng chửi rủa Văn.
“Vậy thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cô nữa.”
Văn không quan tâm Thời Hoan nói gì, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo.
Nói xong thì Văn lấy ngón trỏ và ngón giữa ra khỏi cằm Thời Hoan rồi từ từ đứng dậy.
“Bạch Tô ở đâu?”
Sau đó, Văn nhìn xung quanh sảnh một lần nữa, khinh thường mà hỏi.
“Ha ha ha ha, cô nghĩ rằng tôi sẽ nói với cô sao?”
Trong mắt Thời Hoan tràn đầy hận ý, cười nói.
Cuối cùng, Thời Hoan cũng đã tìm được cơ hội để trả đũa Văn, tuy rằng cái này đối với Văn không quan trọng lắm.
“Vậy cô cứ ở đó mà chờ chết.”
Dường như Văn không muốn lấy được bất cứ tin tức hữu ích nào từ Thời Hoan nữa, nên lạnh lùng liếc nhìn Thời Hoan một cái, nhấc chân định đi về phía hành lang căn phòng bí mật.
Chỉ là cô ta chỉ mới vừa đi được hai bước thì sau lưng đột nhiên truyền đến một luồng khí nóng.
Vốn dĩ Văn đang mặc một bộ đồ bảo hộ, nhưng ngọn lửa bây giờ đã khác so với lúc cô ta vừa bước vào. Hiển nhiên ngọn lửa hiện tại đã tới mức bộ đồ bảo hộ không có thể chịu được, nếu cô ta có ở lại đây chỉ một phút nữa thôi thì sẽ rất khó để đi ra ngoài.
Chết tiệt.
Ánh mắt Văn thoáng chốc trở nên âm u, cô ta liếc nhìn ngọn lửa sau lưng, sau đó nhìn về phía hành lang cách đó không xa, không muốn cứ như vậy bỏ cuộc, nhưng cũng không muốn liều mạng vì chuyện này.
Sau khi hiểu được suy nghĩ của Văn, khóe miệng Thời Hoan lộ ra nụ cười đắc ý hơn, cô ta lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Đi đi, không phải cô rất can đảm sao? Đi tìm Bạch Tô mà giết chết cô ta đi.”
Thời Hoan gần như dùng hết sức lực mà mắng câu này, hiển nhiên là đang chế giễu Văn.
Vẻ mặt của Văn càng thêm lạnh lùng, ánh mắt như nước trong biển sâu.
“Đừng lo lắng, các ngươi đều chạy không được.”
Sau khi nhìn thoáng qua Thời Hoan, cuối cùng Văn cũng mặc lại bộ đồ chống cháy rồi chạy ra hành lang ngoài cửa.
Ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ phòng khách, Thời Hoan từ từ nhắm mắt lại, chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng.
Thời Hoan không biết là mình đang mơ hay sao, cô ta cảm thấy ở đây đột nhiên có rất nhiều người. Phó Văn Tiêu và những người khác dường như trở lại lần nữa và ở đây trở nên ồn ào hơn rồi có một đôi tay mạnh mẽ bế cô ta lên, từ từ dẫn cô ta ra khỏi đám cháy.
Sau đó, cô ta bất tỉnh.
Ở bên kia, bên ngoài cung điện dưới lòng đất.
Lửa cháy suốt mấy tiếng đồng hồ, bởi vì Đỗ Đỗ và Phó Văn Tiêu tách ra để tìm kiếm tung tích của Bạch Tô cho nên hai người cách xa nhau một chút. Sau khi nhìn thấy khói cuồn cuộn bốc lên thì anh chạy tới, nhưng mà cũng quá muộn.
Lúc anh ta đi qua khu rừng và bước nhanh sang bên này thì ngọn lửa đã gần tàn.
Đúng lúc anh ta mang theo người chạy đến thì đám người mà Văn mang theo vẫn chưa rời đi, họ đang giả vờ ở bên cạnh chữa cháy, nhưng thật ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà để lửa bùng cháy.
“Ai đốt lửa?”
Đỗ Đỗ không rõ có Bạch Tô và Phó Văn Tiêu trong đám cháy hay không, khẽ cau mày nhìn thuộc hạ của Văn đang giả vờ chữa cháy mà hỏi.
“Tôi không biết, chắc là tự nhiên cháy thôi. Chúng tôi đã đến khi nhận được tin báo.”
Thuộc hạ của Văn liếc nhìn Đỗ Đỗ, lịch sự đáp lại.
Nghe xong câu trả lời này thì Đỗ Đỗ cũng không quản chuyện gì nữa mà xua tay, cho người mình mang theo trực tiếp tham gia chữa cháy.
Anh ta không chắc Phó Văn Tiêu và Bạch Tô có ở đây hay không, nhưng nếu họ gặp phải chuyện này thì cũng không có lý do gì để bỏ qua nó.
“Vậy thì các người có phải là dân làng gần đây không?”
Sau khi sắp xếp người tham gia quá trình chữa cháy xong thì Đỗ Đỗ nhìn lại mặt của những người lính cứu hỏa xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, ngập ngừng hỏi.
“Không…”
Người này đang định trả lời Đỗ Đỗ, thì Văn từ xa chạy tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Chúng tôi không phải, nhưng chúng tôi đến từ một đội cứu hộ gần đó. Chúng tôi sẽ xuất hiện bất cứ khi nào có thảm họa thiên nhiên lớn gần đó.”
Văn tiếp lời, trực tiếp giải thích.
Tuy rằng lời giải thích này cũng hợp lý nhưng Đỗ Đỗ luôn cảm thấy mọi chuyện không ở giống như những gì họ giải thích.
Đỗ Đỗ có chút nghi ngờ nhìn Văn, đang tự hỏi tại sao áo phòng hộ trên người cô ta giờ lại thủng lỗ chỗ, như đã từ đống lửa phía dưới chạy ra vậy.
“Vậy sau khi các người tìm thấy chỗ chảy này, có ai trong đó không?”
Đỗ Đỗ hỏi một cách tế nhị hơn, muốn hỏi về Phó Văn Tiêu và Bạch Tô.
“Không rõ lắm.”
Văn bình tĩnh lắc đầu nói, để tăng thêm sức thuyết phục, cô ta còn nói thêm: “Khi tôi đến đây thì lửa đã rất mạnh, không có cách nào phái người tới kiểm tra tình hình cụ thể.”
Lời giải thích của Văn thật miễn cưỡng, nhưng đúng là Đỗ Đỗ không hiểu tình hình ở đây nên chỉ có thể đưa ra phán đoán dựa trên những gì Văn nói.
Nói xong chuyện này, hai người liền không nói nữa.
Đỗ Đỗ cố ý sắp xếp những người mà anh ta đưa tới một khu vực có lửa mạnh hơn ở bên kia, dường như đang cố ý ngăn cách Văn với người của anh ta.
Đồng thời, vị trí Đỗ Đỗ đứng chính là lối ra của khu rừng này, có chút ý tứ giám sát, vị trí này càng thuận tiện đối phó với một số trường hợp khẩn cấp khác.
Sau vài giờ nữa, ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, lúc đó thì trời cũng đã dần tối, những cánh cổng sắt dựng lên trong cung điện và khu rừng đều cháy đỏ, chỉ còn lại những dấu vết khói đen.
Trước khi xảy ra hỏa hoạn cũng không thể biết được đây là cung điện dưới lòng đất, lúc này nó lại lộ ra một cánh cổng sắt, lông mày Đỗ Đỗ từ từ cau lạiu. Trong lòng anh ta lờ mờ có linh cảm, thầm nghĩ có lẽ Phó Văn Tiêu hay Bạch Tô đang ở bên trong.
“Mở cửa.”
Giọng Đỗ Đỗ đã có chút lo lắng, anh ta ra lệnh cho những người xung quanh.
Hết bồn này đến bồn nước khác được đổ lên cổng sắt, hoàn toàn làm nhiệt độ của cổng sắt nguội đi, cánh cổng sắt của cung điện dưới lòng đất được mở ra.
“Mau đi xem bên trong có ai không.”
Cửa sắt mở ra, Đỗ Đỗ lại vội vàng ra lệnh cho những người xung quanh.
“Các ngươi cũng đi tìm.”
Văn cũng ra lệnh cho những người xung quanh.
Nghe thấy giọng nói của Văn, Đỗ Đỗ quay đầu lại, đưa cho Văn một ánh mắt ẩn ý, nhưng không nói.
Tiếng bước chân từ hành lang của cung điện dưới lòng đất lại vang lên, những người vừa được phái đi lần lượt quay lại.
“Không có ai ở đây.”
Người của Đỗ Đỗ báo tin cho Đỗ Đỗ.
“Tổng giám đốc Văn đây là cung điện dưới lòng đất, bên dưới không có người.”
Người của Văn cũng quay lại và báo cáo với cô ta.
“Không một ai?”
Cô ta nâng cao âm lượng trong lời nói của mình một cách vô thức, hơn nữa trong giọng nói của cô ta cũng lộ ra vẻ khó tin.
Văn nhớ rõ rằng Thời Hoan đã chết khi cô ta đi xuống, hơn nữa còn có một số người khác đã nằm xuống đất, họ đã mất khả năng trốn thoát.