“Với tình hình hiện nay thì em không thích hợp dùng bất kỳ loại dụng cụ nào đâu.”
Quả nhiên là Thẩm Mạc Bá sẽ có suy nghĩ lệch lạc.
Mộ Vãn Vãn cong môi nở một nụ cười, đầu ngón tay lướt qua ngực Thẩm Mạc Bá, hào phóng nói: “Nếu như anh thích dùng “đồ chơi” thì sau này chúng ta sẽ chơi, còn bây giờ cứ trói tôi lại đã.”
“Trói em?”
Thẩm Mạc Bá kinh ngạc nhìn Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn chậm trãi đi tới trước mặt Thẩm Mạc Bá, cô ta nói khẽ vào tai hắn, giải thích một chút về kế hoạch của cô ta.
Sau khi Thẩm Mạc Bá nghe xong, trên mặt không có chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại còn có chút khó chịu.
Hắn nhíu mày nhìn Mộ Vãn Vãn: “Em nhất định phải làm như thế này sao? Những gì Phó Vân Tiêu có thể cho em, tôi cũng có thể cho!”
Thế nhưng trên gương mặt của Mộ Vãn Vãn đã không còn sự dịu dàng và mị hoặc như đêm qua. Bây giờ vẻ mặt của cô ta tràn ngập sự hiếu thắng nói với Thẩm Mạc Bá hai chữ: “Nhất định.”
Cô ta không muốn thua.
Tại sao cô ta phải thua?!
Nói về nhan sắc, cô ta không nghĩ rằng mình sẽ thua Bạch Tô.
Nói về cố gắng, cô ta cảm thấy để được gả cho Phó Vân Tiêu cô ta đã làm hết sức mình rồi.
Vì thế cô ta càng không được thua!
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn, trong đôi mắt hắn ngoài sự đau lòng ra còn có cả thương tâm. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp, cầm dây thừng lên trói Mộ Vãn Vãn lại.
Hơn nữa còn chụp một tấm ảnh.
Tấm ảnh là này chụp lại ảnh Mộ Vãn Vãn bị trói, nhưng cô ta đang ở trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Sau đó Thẩm Mạc Bá tìm người mua giúp một chiếc sim rác sau đó gửi tấm ảnh qua cho Phó Vân Tiêu.
…
Lúc Bạch Tô tỉnh dậy, quần áo ở trên người chưa khô mà vẫn còn ướt rượt. Cô xoay người nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lúc này đã tái nhợt lại. Lúc Bạch Tiểu Bạch mở mắt nhìn về phía Bạch Tô, dường như con bé phải dùng hết sức lực để mở mắt sau đó lại nhắm lại.
Bạch Tô lập tức trở nên lo sợ: “Tiểu Bạch!”
“Mama… ma…”
Bạch Tiểu Bạch lên tiếng, dường như con bé vẫn đang cố gắng để mở mắt ra thế nhưng âm thanh phát ra đều là những tiếng nói đứt quãng.
“Mama… con nóng quá, khát quá,… lạnh quá.”
Tiếng nói chuyện đứt quãng làm trái tim Bạch Tô như bị bóp nghẹt.
Cô bắt đầu lớn tiếng gọi Trương Bách Yến thế nhưng không hề nhận được sự phản hồi nào của hắn.
Bạch Tô chậm rãi di chuyển về phía Bạch Tiểu Bạch, cô chỉ có thể dùng tay của mình chạm vào làn da của Bạch Tiểu Bạch. Lúc tiếp xúc với làn da của con bé, Bạch Tô trở nên hoảng sợ và lo lắng hơn bao giờ hết.
Nóng quá.
Nhiệt độ cơ thể Bạch Tiểu Bạch truyền tới vô cùng nóng.
Không biết con bé sốt bao nhiêu độ mới có thể nóng đến mức này?
“Trương Bách Yến! Anh mau ra đây cho tôi! Trương Bách Yến!”
Bạch Tô lớn tiếng gọi Trương Bách Yến, cô không ngừng đá chân vào chiếc ghế mình đang ngồi để tạo ra tiếng động lớn. Qua một lúc sau Trương Bách Yến mới chậm rãi đi vào trong bộ dạng ngái ngủ.
Hắn ta ngáp vài cái sau đó nhìn về phía Bạch Tô.
“Ồn cái gì mà ồn.”
“Mau cởi trói cho tôi, con gái tôi bị sốt rồi!”
Bạch Tô lớn tiếng nói với Trương Bách Yến, giọng nói của cô còn có chút run rẩy.
Lúc Bạch Tô nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch lần nữa thì gương mặt của con bé đã đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt không mở ra nữa.
Bạch Tô vô cùng sợ hãi.
“Trương Bách Yến!”
“Nhanh lên!”
Bạch Tô lại hét lên với Trương Bách Yến, thế nhưng hắn ta chỉ ném điện thoại cho cô, nói: “Gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu kêu hắn mang tiền tới.”
Khóe miệng Trương Bách Yến nhếch lên nở một nụ cười.
Bạch Tô nhìn chiếc điện thoại, cô do dự một lát sau đó vẫn nhặt điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu.
Điện thoại vừa mới kết nối, Phó Vân Tiêu đã nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, em đừng sợ.”
“Nói cái gì đấy! Mở loa ngoài cho tôi!”
Trương Bách Yến vội vàng tiến lên phía trước đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Tô. Sau khi hắn bật loa ngoài xong mới để cho Bạch Tô nói tiếp.
Hôm qua… lúc Bạch Tô ra ngoài, cô lo lắng mình sẽ xảy ra vấn để gì đó nên cô đã để lại cho Phó Vân Tiêu một chút manh mối.
Lúc Phó Vân Tiêu nói với cô ba chữ “em đừng sợ”, trong lòng Bạch Tô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Phó Vân Tiêu kêu cô đừng sợ, vậy thì chắc chắn hắn đã tìm ra manh mối mà cô để lại.
Bạch Tô cảnh giác nhìn Trương Bách Yến sau đó nói với Phó Vân Tiêu: “Vậy anh mau tới cứu tôi đi, hắn ta kêu anh cầm một trăm triệu tới cứu tôi. Bạch Tiểu Bạch bị sốt rồi… con bé…”
Bạch Tô còn chưa nói xong đã bị Trương Bách Yến cướp lấy điện thoại, hắn nói với Phó Vân Tiêu: “Nếu như anh muốn người phụ nữ của mình còn sống thì mau mau mang tiền tới mà chuộc người. Địa chỉ tôi sẽ gửi tới điện thoại cho anh, tới lúc đó thì đi một mình tới thôi.”
Nói xong Trương Bách Yến liền cúp máy.
Sau đó hắn lẳng lặng nhìn Bạch Tô, ánh mắt đó khiến Bạch Tô cảm thấy hơi sợ hãi.
Tiếp theo hắn lại gọi điện thoại cho một người đàn ông, qua cách xưng hô và dặn dò thì giống như đang nói chuyện với đàn em của mình.
Hắn kêu tên đàn em đó đi tới cây cầu Diêm Biên của thành phố S để gặp Phó Vân Tiêu sau đó mang tiền về. Như vậy hắn mới thả Bạch Tô ra.
Sau khi Bạch Tô nói chuyện điện thoại với Phó Vân Tiêu thì cô đã bình tĩnh hơn một chút. Cô kêu Trương Bách Yến giúp mình đi lấy một chiếc khăn mát để đắp lên trán Bạch Tiểu Bạch.
Sau đó còn cảnh cáo Trương Bách Yến, nếu như Bạch Tiểu Bạch có chuyện gì thì hắn cũng không thể dễ dàng sống tiếp được.
Bạch Tô yên lặng chờ đợi. Nếu như Phó Vân Tiêu đã kêu cô đừng sợ vậy thì chắc chắn hắn đã tìm được manh mối mà cô để lại.
Trước kia lúc còn ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, Bạch Tô đã từng lén về nhà một lần thế nhưng cô lại không cẩn thận làm rơi chiếc vòng tay. Phó Vân Tiêu đã dựa vào chiếc vòng đó mà phán đoán được phương hướng Bạch Tô sẽ đi.
Phó Vân Tiêu là người vô cùng tinh tế, mặc dù mỗi lần hắn đều tỏ ra không hề chú ý tới cách ăn mặc và trang điểm của cô thế nhưng từng đồ trang sức hay phụ kiện quần áo trên người cô hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đây cũng là lý do mà Bạch Tô thích những loại trang sức. Trên người cô mang rất nhiều loại trang sức rẻ tiền, nếu nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được. Tối qua cô đã để lại chúng làm manh mối cho Phó Vân Tiêu biết.
Cô cũng không biết Phó Vân Tiêu tìm được bằng cách nào, sẽ suy đoán ra sao thế nhưng cô tin hắn.
May mà dưới sự uy hiếp của Bạch Tô, dường như Bạch Tiểu Bạch đã hạ sốt hơn một chút. Trương Bách Yến lại cho con bé uống thêm một ít nước.
Thế nhưng… bọn chúng đợi từ sáng sớm tới tận đêm khuya mà vẫn không thấy tin tức của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không tìm được đến đây để cứu Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch. Còn người mà Trương Bách Yến kêu đi lấy tiền của Phó Vân Tiêu cũng không thấy quay lại.
Khoảng 9 giờ tối người mà Trương Bách Yến phái đi mới quay trở lại.
Vừa mới vào cửa tên đó đã hùng hùng hổ hổ: “Giết con tin đi. Phó Vân Tiêu không hề quan tâm tới con đàn bà này đâu. Em đã thấy Phó Vân Tiêu lên xe rồi thế nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại nói Mộ Vãn Vãn xảy ra chuyện thì hắn ta quay xe đi mất.”
“Em còn nghĩ hắn sẽ quay lại, mất công đợi cả ngày trời mà không thấy bóng dáng đâu.”
Những lời này đều rót vào tai Bạch Tô.
Sau khi nghe xong thì Trương Bách Yến cũng trở nên mất kiên nhẫn, hắn chửi vài câu: “Vậy đốt kho hàng này đi! Cho tên tiểu tử Phó Vân Tiêu kia một bài học! Dám không tuân thủ quy tắc à!”