Sau khi đưa cô về phòng, Caesar đang định rời đi. Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại kéo anh lại. Caesar nghi hoặc cúi đầu, thấy An Kỳ đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Caesar, anh lại ở đây với em thêm một lát nữa đi, em muốn nói chuyện với em.”
“Em rất mệt mỏi mà.” Caesar ôn hòa nhìn An Kỳ nói.
An Kỳ cắn môi: “Em giả vờ ngủ thôi, em giả vờ ngủ là để anh bế em lên, vậy thì anh có thể ở bên em lâu một chút.” An Kỳ lại cố ý làm nũng.
Caesar bất đắc dĩ nhìn An Kỳ: “Gần đây công ty đang mở rộng nghiệp vụ tới thành phố A, có những phương án mặc dù lúc trước các giám đốc đã chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn cần phải sửa chữa để nhập gia tùy tục.” Anh ôn hòa giải thích với An Kỳ, ý muốn nói anh rất bận rộn.
“Em vào nhà vệ sinh đã.” Mặc dù An Kỳ hiểu được, nhưng không tiếp lời mà chỉ nói một câu rồi vào nhà vệ sinh.
Caesar cũng không thể rời đi trong lúc An Kỳ đang đi vệ sinh, cho nên anh đành phải ngồi ở đây chờ đợi. Nhưng không chờ được bao lâu thì anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cho nên An Kỳ không phải là muốn đi vệ sinh, mà đổi thành tắm rửa luôn? Caesar bất đắc dĩ nhíu mày, chỉ có thể chờ.
Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
“Caesar, em quên lấy đồ ngủ, ngay trên giường, anh lấy giúp em được không?” Sau đó truyền ra giọng nói của An Kỳ. Cô ta mưu toan dụ dỗ Caesar.
Caesar bất đắc dĩ đi vào phòng thay đồ, thấy nội y ren của An Kỳ đặt trên giường, anh nhanh chóng cầm áo choàng tắm đi ra phòng ngủ, sau đó đưa áo choàng tắm cho An Kỳ cách một cánh cửa. Caesar cũng đã đoán được ý đồ của An Kỳ, nhưng anh không muốn qua đêm ở nhà An Kỳ.
An Kỳ mặc áo choàng tắm, nhẹ nhàng lau tóc, chậm rãi đến gần Caesar.
“Caesar, em say rượu, đêm nay ở lại với em được không?” An Kỳ ôm cổ Caesar, nhẹ giọng thì thầm bên tai anh, tay vuốt ve người anh.
“An Kỳ, công ty anh còn bận việc.” Caesar đẩy An Kỳ ra. Mặc dù Caesar sắp đính hôn với An Kỳ, nhưng anh càng ngày càng nhận rõ mình không có tình yêu với An Kỳ. Cho nên nghĩ mọi cách để lảng tránh tâm ý của cô ta.
An Kỳ chỉ giả vờ say, thấy Caesar từ chối mình, cô ta đành phải dừng lại. Còn có thể làm gì được đây? Dù cô ta bất mãn thì cũng có thể chờ đợi, sau đó dần dần thực hiện. Chung quanh cô ta đã chiếm được người anh, bây giờ chỉ cần chậm rãi mở ra trái tim anh.
“Vậy thì anh mau về xử lý công việc đi, đã trễ rồi, làm xong việc sớm một chút rồi nghỉ ngơi.”
Caesar rời khỏi nhà An Kỳ, trở về công ty. Vừa vào văn phòng, Caesar liền thấy ảnh chụp của Bạch Tô trên bàn. Caesar nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, trong đầu hiện lên video của Bạch Tô trong TV hồi tối. Anh bất giác nhớ tới Erica dùng đủ mọi thủ đoạn để mình gọi điện thoại cho Bạch Tô. Mặc dù chưa quen biết, tùy tiện gọi điện thoại có vẻ không ổn, nhưng nếu mình đã hứa với Erica thì dù sao cũng phải làm.
Caesar chần chờ một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Bạch Tô bằng internet.
Đã khuya rồi, sau khi trở về thành phố A, Bạch Tô vẫn luôn tăng ca, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc Caesar gọi điện tới, Bạch Tô đang cắm tai nghe nghe nhạc, thấy có điện thoại gọi tới, đương nhiên chuyển sang nghe máy luôn.
“A lô? Ai vậy?” Thấy số điện thoại này, Bạch Tô hơi khó hiểu, bèn lên tiếng trước. Nhưng đối phương còn chưa trả lời thì lại có tiếng gõ cửa vang lên. Thời gian quá trùng hợp, Bạch Tô còn chưa kịp cúp máy, nói thẳng: “Mời vào.” Thậm chí Bạch Tô quên mất mình còn đang đeo tai nghe, chưa cúp máy.
Caesar rất khó hiểu khi thấy Bạch Tô bắt máy ngay lập tức. Anh nghe thấy bên Bạch Tô có tiếng gõ cửa, cho nên định chờ Bạch Tô tiễn người này đi rồi nói tiếp, cho nên đương nhiên cũng không cúp máy.
Bên chỗ Bạch Tô là Phó Lôi Minh đến. Không chờ Bạch Tô nhường chỗ, Phó Lôi Minh đã chủ động lấy một cái ghế ngồi ở đối diện với Bạch Tô.
Phó Lôi Minh trời sinh có khí chất không giận mà uy, bây giờ anh ta tới tìm Bạch Tô đương nhiên là vì thu mua cổ phần. Các thư ký đã tan tầm, Bạch Tô mỉm cười đứng dậy, hỏi: “Anh muốn uống gì?” Vừa nói vừa chuẩn bị đi rót nước cho Phó Lôi Minh.
Phó Lôi Minh không ngẩng đầu lên, khoát tay nói: “Không cần.”
Bạch Tô hơi xấu hổ, lại ngồi về chỗ. Tính ra thì Bạch Tô mới là cổ đông lớn của công ty, nhưng từ khi Phó Vân Tiêu mất tích, các cổ đông khác đều nóng lòng muốn thử nhúng tay vào nhiều thứ, dần dần Bạch Tô không có quyền phát ngôn.
Dựa theo vai vế, Bạch Tô nên gọi Phó Lôi Minh là anh cả. Nhưng vừa trải qua chuyện ban ngày Phó Lôi Minh thu mua cổ phần, bây giờ thấy anh ta, Bạch Tô hơi sợ hãi.
“Anh cả, đã khuya thế này còn tới tìm em là có chuyện gì à?” Bạch Tô mỉm cười thử hỏi, biết rõ anh ta có chuyện gì, nhưng cô vẫn quyết định giả ngu.
Phó Lôi Minh khẽ hừ một tiếng: “Vẫn là chuyện cổ phần.”
“Anh cả, chuyện cổ phần e rằng em không thể quyết định được đâu. Cổ phần này là do Phó Vân Tiêu để lại, em chỉ xử lý thay anh ấy thôi. Chờ một ngày nào đó anh ấy thật sự trở về, nếu biết em chuyển nhượng cổ phần sau lưng anh ấy thì e rằng sẽ bất mãn với em.” Bạch Tô thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói với Phó Lôi Minh.
“Cô sợ cậu ta bất mãn về cô hay sợ cậu ta bất mãn tôi? Suy cho cùng thì chúng tôi đều họ Phó, đây đều là tài sản của nhà họ Phó!” Giọng Phó Lôi Minh vốn vang dội, bây giờ càng đề cao âm lượng, khiến Bạch Tô bị giật mình không nói nên lời.
Bạch Tô hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại. Đối mặt với Phó Lôi Minh lại gây khó dễ, Bạch Tô đã rơi vào thế yếu. Cô chỉnh sửa lại suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên, đối diện với Phó Lôi Minh.
“Em là vợ của Phó Vân Tiêu, em xử lý công ty thay Phó Vân Tiêu là danh chính ngôn luận. Em không cãi nhau với anh về chuyện nó có phải là tài sản của nhà họ Phó hay không, em chỉ muốn bảo vệ tài sản của Phó Vân Tiêu, chờ anh ấy trở về.” Bạch Tô nghiêm túc nói từng chữ.
“Có thể bảo vệ được à?” Phó Lôi Minh nghiêng người về phía trước, cười lạnh: “Bắt đầu từ năm ngoái, dưới sự điều hành của cô, cổ phiếu của tư bản Vân Thượng đã bị giảm 10%, giá trị niêm yết bị giảm xuống gần 500 tỷ USD, mà tất cả là vì cô hủy bỏ hết tất cả nghệ sĩ lưu lượng và điện ảnh lưu lượng mà lúc trước Vân Thượng đã đầu tư, đổi sang nâng đỡ đạo diễn trẻ, chuyển sang nền tảng cao cấp hơn!”