Tuy nhiên, sau khi Bạch Tô gõ ra những từ này, lại có chút lo lắng nó có bị mọi người thổi phồng lên không, suy nghĩ một hồi, cô đã xoá đi những từ này.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Tô vẫn chưa kịp thoát weibo thì lập tức đã lên hot search rồi.
Nội dung bên trên bất ngờ viết rằng: Bạch Tô xoá weibo trong nháy mắt.
Bạch Tô cho rằng bản thân mình không có người hâm mộ gì cả, cô chẳng qua là một người bình thường, mọi lượng truy cập đều đến từ Phó Vân Tiêu, nhưng không ngờ rằng bản thân lại xuất hiện trên hot search của weibo, thực sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thôi đi… Không giải thích nữa.
Dù sao thì chuyện của cô và Phó Vân Tiêu là chuyện riêng của họ, không liên quan đến người khác.
Vì vậy, Bạch Tô nhanh chóng ra khỏi cửa, sau khi ăn diện một chút thì trực tiếp đi làm.
Sau khi đi làm, lại lo lắng Vương Tiểu Đồng sẽ gọi điện đến lo lắng, suy cho cùng thì con người Vương Tiểu Đồng này một chút chuyện rắc rối cũng sẽ để tâm đến, cô không còn cách nào khác nên đã gửi một tin nhắn thoại nói với Vương Tiểu Đồng: “Cậu yên tâm đi, tớ hiện giờ không có ly dị với Phó Vân Tiêu, cũng không có rắc rối trong hôn nhân, đó không phải vì thế hệ trước của mẹ chúng tớ có mâu thuẫn tình cảm với nhau sao? Cho nên, vì để xoa dịu bà ngoại của Phó Vân Tiêu, chúng tớ phải giữ khoảng cách với nhau một chút.”
Sau khi tin nhắn thoại này được gửi đi, Vương Tiểu Đồng nhanh chóng trả lời Bạch Tô: “OK, không sao là tốt rồi, tớ đi chơi với trẻ con đây.”
Sau khi nói chuyện xong với Vương Tiểu Đồng, Bạch Tô mới thở phào nhẹ nhõm, lại suy nghĩ xem liệu còn những người thân cận nào có tố chất tư duy tương đối kém không, cô cũng chuẩn bị nhanh chóng vỗ về.
Suy nghĩ một hồi, phát hiện không có nữa, liền nhanh chóng lao đầu vào công việc.
Về phía Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu đã ở bên bà ngoại cả đêm, bà ngoại đã lớn tuổi rồi, sức khoẻ hiển nhiên cũng già yếu đi, tối hôm qua lại phát bệnh, mọi người đều bận rộn với việc ở bên cạnh.
Mãi đến sáng sớm, sau khi đã khẳng định là bình yên vô sự thì Phó Vân Tiêu lúc này mới bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Thời và chuẩn bị đến thẳng công ty.
Anh vừa bước lên xe, Thời Hoan liền vội vàng chay đến, nhanh chóng mở cửa xe của Phó Vân Tiêu ra, và nói với Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, xe của em hư rồi, anh có thể đưa em đi học được không?”
Thời Hoan nói nhỏ, nhìn Phó Vân Tiêu với vẻ mặt hơi bối rối.
“Trong nhà có rất nhiều xe, tuỳ tiện lái một chiếc đi.”
“Chao ôi, hôm nay cũng tại Thời Ngạo, anh ấy muốn lấy những chiếc xe này đi chơi với bạn, những chiếc xe này anh ấy đều đã cho bạn mượn cả rồi.”
Thời Hoan giải thích, cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô ta tỏ ra có chút khó xử, nhìn lấy Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, chuyện của đêm hôm đó, xin lỗi, là do em quá chủ động và bốc đồng rồi, cho nên, mới gây ra phiền phức cho anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ kiểm soát tình cảm của em đối với anh.”
“Không phải kiểm soát mà là huỷ bỏ.”
“Lên xe đi.”
Phó Vân Tiêu sau khi lạnh lùng trả lời thì kêu Thời Hoan lên xe.
Thời Hoan trong lòng không vui, nhưng vẫn nhanh chóng ngồi lên xe của Phó Vân Tiêu và để Phó Vân Tiêu đưa cô ta đến trường.
Khi Phó Vân Tiêu đưa Thời Hoan đến trường, anh không có xuống xe, chỉ để một mình Thời Hoan xuống xe.
Thời Hoan xuống xe nhưng không đóng cửa xe lại, mà đứng ở trước cửa nhìn lấy Phó Vân Tiêu, và nói với Phó Vân Tiêu: “Anh Vân Tiêu, sau khi kỳ thực tập ở trường của em kết thúc, em có thể đến làm ở công ty của anh không, công ty của anh cũng đã ký hợp đồng với một số ca sĩ thuộc diện nghệ thuật, em có thể hợp tác với họ để biễu diễn. Anh biết mà, trình độ piano của em…”
“Chuyện này về sau hẵng nói.”
Phó Vân Tiêu không nói nhiều, nhàn nhạt đáp lại Thời Hoan.
Thời Hoan có chút không vui, nhưng vẫn đóng cửa xe lại và từ từ bước xuống xe.
Phó Vân Tiêu thậm chí cũng không nhìn Thời Hoan có bước vào trường hay chưa, liền nhanh chóng rời đi.
Vào lúc này, bỗng nhiên phát hiện Thời Hoan đang đi, thì không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông đó rõ ràng là đang chạy về phía của Thời Hoan, hơn nữa vừa chạy vừa tăng tốc, và cởi chiếc áo khoác của mình ra.
Cởi áo ra.
Đến khi đi đến trước mặt của Thời Hoan thì liền ôm lấy Thời Hoan.
Thời Hoan cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông này ôm lấy, sức lực của người đàn ông rất lớn, Thời Hoan đã bị người đàn ông này xô ngã xuống đất, người đàn ông đè lấy Thời Hoan, Thời Hoan không có cách nào chống cự lại.
Chỉ có thể hét lớn: “Cứu tôi… Anh đi ra đi!”
Còn người đàn ông vào lúc này, đã bắt đầu tháo thắt lưng của mình ra.
Cảnh tượng ngỡ ngàng.
Phó Vân Tiêu lùi xe chuẩn bị rời đi thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này từ trong gương chiếu hậu.
Hầu như chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng mở cửa x era, nhanh chóng chạy về phía Thời Hoan: “Thả cô ấy ra!”
Giọng nói mạnh mẽ của Phó Vân Tiêu, sau khi nói xong thì bước lên, một tay nhấc người đàn ông này ra khỏi người của Thời Hoan và trực tiếp ném xuống đất.
“Bảo vệ, xử lý anh ta ngay lập tức và đưa đến đồn cảnh sát.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh ra lệnh, bảo vệ lúc này nghe tin thì vội chạy đến.
Còn Thời Hoan rõ ràng đã bị doạ sợ rồi, cô ta đầu tóc rối bời, và cả người đều đang run lên.
Một bên cổ tay áo cũng đã bị rách bởi sự cọ xát vừa nãy.
Phó Vân Tiêu sợ Thời Hoan lộ hàng, bèn tự nhiên cởi áo khoác của mình ra khoác lên người của Thời Hoan, sau đó đưa Thời Hoan trở vào xe.
Khi anh vừa mới trở vào xe, thì nhân viên bên phía nhà trường vội vàng chạy đến, cúi đầu kính cẩn với Phó Vân Tiêu và nói với Phó Vân Tiêu: “Rất xin lỗi, tổng giám đốc Phó, người này là người hâm mộ trong buổi biểu diễn piano của cô Thời Hoan, đã thích cô Thời Hoan rất lâu rồi, khi cô Thời Hoan còn ở bên Mỹ, thường bỏ ra một khoản tiền lớn để đi nghe buổi biểu diễn của cô Thời Hoan, giờ đây, cô Thời Hoan đã về nước liền tìm thấy cơ hội, muốn được gần gũi với cô Thời Hoan.”
“Tôi không quan tâm loại người này trà trộn vào trường học như thế nào, nhưng nếu như sau này lại gặp phải chuyện như vậy, tôi đảm bảo ngôi trường này sẽ không được tồn tại nữa.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu lạnh lùng, giọng điệu đầy sự chất vấn nghiêm khắc.
Khiến cho nhân viên nhà trường sợ đến mức không dám lên tiếng, chỉ có thể liên tục đáp lại vài câu dạ vâng.
Phó Vân Tiêu không đáp lại nữa, trực tiếp nâng cửa kính xe lên, lúc này mới quay sang nghiêm túc nhìn lấy Thời Hoan, hỏi: “Dáng vẻ hiện giờ của em, chắc không có cách nào để đến lớp nữa, anh đưa em về nhà.”
“Không, em có thể đến lớp mà.”
Thời Hoan ngăn Phó Vân Tiêu lại: “Anh Vân Tiêu, anh đừng lo, em không sao cả, em có thể đến lớp, bây giờ vẫn còn chút thời gian, anh dẫn em đến trung tâm thương mại gần đây mua một bộ quần áo để thay là được rồi, em sẽ sửa sang lại, em không sao cả.”
Thời Hoan ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, nhưng lại tỏ ra một sự cương quyết yếu ớt.
Phó Vân Tiêu hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt và nói một câu: “Được.”