Erica cố ý lớn tiếng nói.
Như sợ Bạch Tô không có nghe thấy.
Bạch Tô nghe thấy câu nói này của Erica mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trả lời Erica một câu: “ Được, con mau đi đi."
Nói xong câu này, bên ngoài không có trả lời nữa.
Erica nhẹ nhàng ra cửa, Bạch Tô nghe thấy cửa đóng lại, mới đưa tay vuốt ngực, nặng nề thở ra, nhìn Phó Vân Tiêu, nói: “Đi, anh nhanh đi ra ngoài! Đừng để cho Erica thấy."
Phó Vân Tiêu ngủ một túc, tinh thần sáng láng, cũng biết mình nên nghĩ gì làm gì, lẳng lặng xoay người nhìn về phía Bạch Tô, ung dung nhìn cô.
"Thế nào? Nhanh như vậy muốn đuổi anh đi rồi?"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu đã khôi phục dáng vẻ mạnh như rồng như hổ, cũng không chút khách khí nói với Phó Vân Tiêu: “Như vậy Erica coi không được."
Phó Vân Tiêu không nhịn được trên mặt cười lên, nói với Bạch Tô: “Thật ra thì, không cần quan tâm điều này, một ngày nào đó Erica phải quen đi."
Thật ra thì Erica đã sớm biết thân phận của anh rồi.
Phó Vân Tiêu nói những lời này cũng là vì trêu chọc Bạch Tô mà thôi.
Nhưng mà Bạch Tô nghe thấy Phó Vân Tiêu nói những lời này lại coi như thật, chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Bỏ đi. Tôi cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta vẫn duy trì khoảng cách an toàn tốt hơn."
"Rõ ràng tối hôm qua... Là em..."
Phó Vân Tiêu cố ý nói đứt quãng để Bạch Tô đau lòng.
Nhưng mà càng như vậy, ngược lại Bạch Tô càng cuống cuồng.
Cô trực tiếp mở cửa, sợ Erica không biết lúc nào trở về, trực tiếp liền đẩy Phó Vân Tiêu ra ngoài cửa.
Sau đó mới khóa cửa lại, bắt đầu vội vàng thay quần áo.
Erica ở trong sân cho Bạch Tô cùng Phó Vân Tiêu rất nhiều thời gian, như vậy, chờ cậu trở vào, Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô nhất định cũng đã giải quyết đâu ra đấy.
Đến khi Erica trở về, Bạch Tô đã đi vào trong phòng bếp, bắt đầu làm điểm tâm.
Cô làm một bữa ăn sáng, sữa tươi và bánh mì sandwich, lại chiên thêm trứng ốp la chín tái, mặc dù Phó Vân Tiêu không nói, nhưng Bạch Tô chủ động làm một phần cho Phó Vân Tiêu, làm xong, liền bưng lên bàn ăn.
Một nhà ba người ngồi đối diện nhau, Erica an tĩnh ăn sáng, giống như một quý ông nhỏ tuổi.
Phó Vân Tiêu ưu nhã ăn sáng, là quý ông Erica phiên bản lớn, Bạch Tô ngồi đối diện, nhìn động tác hai người, cô bỗng nhiên nhìn Erica, cảm thấy tựa như ba người mới thật sự là một gia đình.
Điên rồi, thật sự là điên rồi, tại sao khoảng thời gian này cứ đối mặt với Phó Vân Tiêu là lại đánh mất lý trí như vậy?
Bạch Tô vội vàng thu hồi ánh mắt, nhanh chóng ngoan ngoãn ăn đồ ăn trên bàn, sau đó cầm áo khoác lên, nhìn Erica, nói: “Hôm nay muốn đến trường học lên lớp không?"
"Ngày mai lúc có một cuộc thi làm mô hình hàng không, con muốn tham gia, cho nên hôm nay phải luyện tập."
Ý chính là muốn đi học.
Bạch Tô nhìn đồng hồ: “Vậy con mau ăn, ăn xong rồi, mẹ đưa con đi học.",
Cô vừa liếc nhìn thời gian.
Mặc dù nói, Erica rất thông minh, nhưng Bạch Tô cảm thấy Erica hành động đơn độc vẫn hơi không yên lòng.
Đương nhiên muốn đưa Erica đi học.
Phó Vân Tiêu thấy, Bạch Tô rõ ràng hơi nóng ruột, liền nói với Bạch Tô: “Vậy em đi làm trước đi, anh đưa Erica đi học."
Bạch Tô ngẩn người, nhìn Erica, lại nhìn thời gian.
Sáng sớm hôm nay ngủ hơi muộn, rõ ràng bây giờ đã trễ rồi, cô không muốn chậm trễ thời gian nữa, liền vội vàng nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Được, vậy cám ơn anh, cục cưng, mẹ đi làm trước."
Câu nói sau cùng kia là nói cùng Erica.
Erica duy trì dáng vẻ lạnh lùng, chỉ gật đầu với Bạch Tô.
Bạch Tô nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chỉ mặc chiếc áo choàng nhung dài, mới vừa ra cửa, gió rét thấu xương muốn đâm thủng da thịt, Bạch Tô cảm thấy gai cả người, cô hơi ngẩn người, muốn quay trở về đi tìm một món đồ ấm hơn mặc vào.
Kết quả, mới vừa quay đầu lại, chỉ thấy Erica đã mặc chỉnh tề ra cửa, Erica mặc một bộ áo lông dày có cái mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhìn vừa đẹp trai lại ấm áp.
Phó Vân Tiêu cũng mặc đồ lông nhìn rất ấm áp.
Mà lúc này, trong tay Phó Vân Tiêu còn cầm một bộ áo lông cho Bạch Tô.
Bạch Tô hơi ngẩn người, hơi ngượng ngùng, hình như là bởi vì mình mặc đồ quá phong phanh.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, vội vàng nhận lấy áo lông của mình, nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Cám ơn."
Phó Vân Tiêu đưa áo lông tới, chắn gió rét, Bạch Tô mặc áo lông vào người, Erica liền đưa khăn quàng cho Bạch Tô.
Đến khi Bạch Tô ăn mặc chỉnh tề, Phó Vân Tiêu mới lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đưa Erica đi học trước, sau đó đưa em đi làm."
"Đừng, em tự đón xe đi."
"Khu biệt thự này khó đón xe lắm."
Phó Vân Tiêu nhắc nhở.
Bạch Tô do dự: “Vậy anh chở em đến trạm xe điện ngầm đi, đã trễ rồi, không muốn đến trễ lâu hơn nữa."
Bạch Tô giải thích một câu.
Phó Vân Tiêu nghiêm túc quan sát Bạch Tô, suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu, ba người cùng nhau lên xe.
Sau đó, Phó Vân Tiêu lái xe rất cẩn thận, thả Bạch Tô ở trạm xe điện ngầm, lúc này mới đưa Erica đi học.
Bạch Tô xuống xe, Erica mang trên mặt biểu cảm vui vẻ nhìn về phía Phó Vân Tiêu, mặt đầy quan sát nói với Phó Vân Tiêu: “Chúc mừng, chú và mẹ cháu lại lại tiến một bước."
Nói xong câu này, trong mắt Phó Vân Tiêu cũng có nụ cười, anh nhìn Erica nói một câu: “Gần đây có cái gì tiến triển không?"
"Liên quan tới tổ chức kia, cháu điều tra được, bọn họ ngoài mặt rất đứng đắn, hơn nữa đều làm ăn hợp pháp, nhưng cháu thấy thật ra thì thế lực bọn họ ở Ý, Pháp và Mỹ rất lớn, hơn nữa... Bọn họ tựa hồ có liên lạc với công ty Lâm Lập."
" Mỗi một chỗ bọn họ đến, khi muốn tóm thâu xí nghiệp đầu rồng, chủ xí nghiệp cũng sẽ vô cớ bỏ mạng, nhìn giống như chết tự nhiên, trên thực tế... Không biết được.". ngôn tình sủng
"Cháu tra được một vài tài liệu chủ xí nghiệp tử vong trong quá khứ, chú cần không?"
"Cháu trực tiếp nói ra được kết luận là được."
Phó Vân Tiêu mắt không chớp nhìn về phía xa xa, nghiêm túc lái xe.
Bởi vì anh tin tưởng IQ Erica, cho nên những chuyện này, Erica ra được kết luận, trên căn bản cũng đã là kết luận chính xác nhất.
Erica trầm giọng, nói tiếp.