“Vì sao đều thích gương mặt này chứ?”
Thời Hoan lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng thầm thì.
Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng xẹt qua hai gò má, nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này trong gương, khóe miệng của cô ta lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cứ như thế mà thưởng thức, dường như cảm thấy còn chưa bộc lộ đủ, ngay sau đó cô ta lại đánh giá áo ngủ được mặc lên người một chút, hai tay dùng sức xé một chút.
“Xoẹt...”
Thanh âm xé rách quần áo sắc nhọn, váy ngủ của cô ta trực tiếp xé đến giữa hai đùi, hai đùi trắng nõn thon dài được lộ ra như ẩn như hiện trong váy ngủ, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài một mảng lớn tuyết trắng, cô ta lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Chuẩn bị hoàn tất, Thời Hoan lúc này mới lại làm ra dáng vẻ nằm trên giường, nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ.
Suốt một giờ đồng hồ nằm ở trên giường, thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa về, lông mày của cô ta có chút nhíu lên, ngay sau đó lại mở mắt ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thời Hoan hơi nghi hoặc một chút, trên mặt đã lộ ra biểu cảm không nhịn được.
Cúi đầu mắt nhìn điện thoại, đã mười một giờ rồi, cô ta càng thêm phiền não, nhưng ngoại trừ chờ đợi ra cũng không có biện pháp nào khác, cô ta chỉ có thể lại ném điện thoại di động qua một bên, cố gắng kiềm chế tâm tình phiền não của mình.
Phó Vân Tiêu một đêm chưa về, Thời Hoan nằm ở trên giường, mặt đen thui, đáng sợ không tưởng nổi.
Sắc trời đã dần dần sáng lên, Thời Hoan kéo màn cửa sổ ra nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
“Đáng chết.”
Hai chữ này giống như là rít ra từ trong kẽ răng của cô ta, thanh âm lạnh đến dọa người.
Cô ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt u ám, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, tiếng bước chân đi về phía căn phòng nơi cô đang ở.
Tưởng rằng Phó Vân Tiêu trở về, không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô ta nhanh chóng khiến cho sắc mặt khôi phục bình thường lại lần nữa, hai bước nằm lại trên giường, làm bộ đang ngủ.
Thanh âm càng ngày càng gần, khóe môi của cô ta cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười, lại điều chỉnh tư thế ngủ một cái, cố ý hướng ra ngoài phần váy ngủ bị xé rách, chuẩn bị đón Phó Vân Tiêu đến trong tư thế quyến rũ nhất.
“Cốc, cốc, cốc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Nghe được thanh âm này, Thời Hoan rõ ràng sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ anh không có mang theo chìa khoá sao?
Hơi nghi hoặc một chút, cô ta vẫn là sửa soạn lại quần áo của mình một chút, đi xuống giường ra mở cửa.
Mặc dù không giống với tình cảnh mình dự tính lắm, nhưng cô ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần mở cửa, cô lập tức ôm chặt lấy Phó Vân Tiêu, làm bộ mình lo lắng hãi hùng cả một đêm.
Đứng ở trước cửa, Thời Hoan hơi dừng lại một chút, cuối cùng điều chỉnh nét mặt của mình một lần, lúc này mới mở cửa ra.
“Hù chết tôi...”
Cô ta vừa mới mở cửa ra, cũng không có nhìn kỹ, cúi đầu liền ôm lấy người trước mắt.
Chẳng qua cô ta mới nói được một nửa, còn chưa nói xong, chợt thấy quần áo của người đứng ở trước mặt mình này dường như không giống với Phó Vân Tiêu.
Thời Hoan chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy cái người đang đứng ở trước mặt cô ta hiện tại là một người trẻ tuổi với cách ăn mặc của nhân viên phục vụ.
“Anh là ai?”
Nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt không phải Phó Vân Tiêu, Thời Hoan rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Cô Bạch, anh Phó có yêu cầu tôi mở lại một căn phòng cho cô, đồng thời nhờ tôi nói cho cô, anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của cô.”
Gương mặt của nhân viên phục mang theo nụ cười, lễ phép nói.
“Tôi biết rồi.”
Thời Hoan lạnh giọng trả lời, ngay sau đó nặng nề đóng cửa lại.
Thế nhưng, cửa vừa đóng lại, ngay sau đó tiếng đập cửa lại vang lên.
Cô ta phẫn nộ mở cửa ra, đứng ở cửa vẫn là nhân viên phục vụ.
“Anh còn chưa xong sao?”
Thời Hoan đã phẫn nộ tới cực điểm, nhìn vào nhân viên phục vụ hét to.
“Cô Bạch, tôi còn cần trở về trả lời với anh Phó, cô xem...”
Nhân viên phục vụ mang trên mặt biểu cảm khó xử, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Nghe nhân viên phục vụ nói còn muốn trả lời với Phó Vân, Thời Hoan biểu cả trên mặt lúc này mới hòa hoãn xuống, cũng không dám lại phát cáu linh tinh nữa, sợ bị Phó Vân Tiêu hoài nghi.
“Đi thôi.”
Thở dài nhẹ nhõm, Thời Hoan tỉnh táo nói một tiếng với người phục vụ, ngay sau đó nặng nè đóng cửa lại, một mình đi ra ngoài.
Cô ta hoặc nhiều hoặc ít đã hiểu rõ một vài chuyện xảy ra gần đây giữa Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô rồi, nhưng hiển nhiên tin tức không được đầy đủ, nhất là dính đến chuyện tế nhị của hai người hiện tại, cô ta vẫn còn hoàn toàn không hiểu rõ tình hình.
Cho nên, cô ta trước mắt cách làm ổn thỏa nhất chính là nghe theo sự sắp xếp của Phó Vân Tiêu, sau đó lặng lẽ quan sát tình hình của Phó Vân Tiêu cùng Bạch Tô lúc này, mới đóng thật tốt vai diễn Bạch Tô.
Ngủ hai giờ đồng hồ trong mở căn phòng mới mở, trời đã sáng hẳn.
Lấy điện thoại di động ra mắt nhìn thời gian, Thời Hoan quyết định thu dọn một chút, đi tìm Phó Vân Tiêu ăn bữa sáng.
Đứng trước bàn trang điểm, Thời Hoan định trang điểm cho mình thật tỉ mỉ cầu kì.
Nhưng cô ta cầm điện thoại lật ra những bức ảnh của Bạch Tô hồi lâu, đều không có tìm được một tấm hài lòng.
Bởi vì ảnh chụp của Bạch Tô thực sự đều là mặt mộc, cô ta bình thường đều không trang điểm như vậy.
Tính tình nhẫn nại lại tìm một lúc, rốt cuộc cũng tìm được một bức ảnh Bạch Tô tham gia tiệc tối, nhìn còn miễn cưỡng có thể.
“Thật sự là lãng phí điều kiện tốt như vậy.”
Khóe miệng của Thời Hoan nhịn không được lộ ra một nụ cười trào phúng, ba lần bảy lượt, cô nhanh chóng vẽ một lớp trang điểm tương tự lên khuôn mặt của mình, và sau đó đi ra phòng của Phó Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, anh trở về rồi sao?”
Thời Hoan không có gõ cửa, mà là đứng ở trước căn phòng của Phó Vân Tiêu, nũng nịu gọi.
Trong phòng cũng không có truyền đến thanh âm gì, Thời Hoan suy nghĩ một chút, lúc này mới giơ tay lên, chuẩn bị gõ cửa.
Ngón trỏ của cô ta vừa mới chạm lên trên cửa, lúc này cửa phòng khách sạn liền bị kéo ra.
Trên người của Phó Vân Tiêu cũng không có mặc áo ngủ, mà là mặc một bộ quần áo bình thường, mặc như vậy rất rõ ràng là muốn ra ngoài.
“Anh là muốn đi tìm em sao?”
Thời Hoan nhìn vào Phó Vân Tiêu khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Sao thế?”
Phó Vân Tiêu cũng không trả lời, bình tĩnh hỏi lại.
“Em đã đợi anh cả một đêm.”
Nói xong câu này, Thời Hoan lập tức lộ ra một biểu cảm ủy khuất, Sự thay đổi của khuôn mặt vô cùng nhanh.
“Nhưng anh trở về thì tốt, em tới tìm anh để cùng nhau đi ăn sáng.”
Cho rằng mình thông tình đạt lý, Thời Hoan ngay sau đó vươn tay mình chuẩn bị khoác lên trên cánh tay của Phó Vân Tiêu.
Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn như cũ gương mặt không thay đổi đứng ở trước cửa, cũng không có ý để cho Thời Hoan khoác lên trên cánh tay mình.
“Một mình em đi ăn đi, anh lập tức phải đi họp rồi.”
Ngữ khí của Phó Vân Tiêu bình tĩnh mà cự tuyệt, không biết đang suy nghĩ gì.
“A...”
Thời Hoan cúi đầu đáp ứng một câu, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích, cũng không muốn rời đi.
“Vậy em chờ anh tan họp, chúng ta đi ăn?”
Hơi suy nghĩ chút, rất rõ cô ta không có cam lòng, lại ngẩng đầu mặt mũi tràn đầy sự chờ mong mà nhìn vào Phó Vân Tiêu.
“Cuộc họp này sẽ diễn ra rất lâu.”
Ngữ khí của Phó Vân Tiêu bình tĩnh giải thích một câu.
Dừng lại một lúc, dường như cảm nhận được cảm xúc của “Bạch Tô” trước mặt, anh lại bổ sung thêm, “Chúng ta buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
“Ừ, được, anh mau đi họp đi.”
Nghe được sự đồng ý của Phó Vân Tiêu, Thời Hoan nhanh chóng nhẹ gật đầu.