“Bạch Tô, đến đo nhiệt độ.”
Tư Bắc Triệt gõ cửa và gọi Bạch Tô.
Tuy nhiên, Bạch Tô đang tập trung vào đài phát thanh và dường như không nghe thấy tiếng gõ cửa của Tư Bắc Triệt.
Thấy Bạch Tô vẫn chưa có động tĩnh gì, Tư Bắc Triệt định tiếp tục gõ cửa, nhưng tay anh ta vừa mới giơ lên chưa kịp hạ xuống thì vị bác sĩ phía sau đột nhiên đưa tay ra ngăn cản bàn tay sắp tiếp tục gõ cửa đó.
“Chờ cô ấy thu âm xong đi.”
Phó Vân Tiêu mặc áo khoác trắng của bác sĩ và đeo khẩu trang thì thầm với Tư Bắc Triệt.
“Được.”
Tư Bắc Triệt gật đầu, di chuyển hai chiếc ghế và bắt đầu thưởng thức chương trình radio với Phó Vân Tiêu.
Biết Bạch Tô đã lâu, đây cũng là lần đầu tiên Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô thu âm chương trình radio.
Anh cẩn thận nghe Bạch Tô nói chuyện, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Nửa giờ sau, thu âm kết thúc, Bạch Tô chậm rãi xoay người thu dọn bàn làm việc.
Khi nhìn thấy Tư Bắc Triệt, ánh mắt cô hơi khựng lại, mặc dù không biết Tư Bắc Triệt bước vào lúc nào, nhưng cô vẫn đã quen với dáng vẻ xuất quỷ nhập thần của Tư Bắc Triệt.
Mắt cô chuyển động về phía sau và cô nhìn thấy bác sĩ phía sau Tư Bắc Triệt.
“Xin lỗi bác sĩ, tôi đã để anh đợi lâu rồi.”
Trên mặt Bạch Tô xuất hiện một nụ cười áy náy, cô có chút xấu hổ nói với bác sĩ phía sau Tư Bắc Triệt.
Phó Vân Tiêu mặc quần áo bác sĩ gật đầu mà không nói.
“Được rồi, không cần khách khí, biết bác sĩ đã đợi rất lâu mà em còn không mau để bác sĩ kiểm tra cho em đi.”
Lo lắng rằng Bạch Tô sẽ phát hiện khi nói chuyện với Phó Vân Tiêu, Tư Bắc Triệt cố tình giả bộ dạng chán ghét và cắt ngang cuộc trò chuyện của Bạch Tô một cách kịp thời.
Quả nhiên là sự chú ý của Bạch Tô đã hoàn toàn bị thu hút bởi Tư Bắc Triệt.
“Tôi đang nói chuyện với bác sĩ, không phải với anh.”
Bạch Tô tức giận nói với Tư Bắc Triệt, sau đó ngừng tranh cãi với anh ta, bắt đầu để bác sĩ kiểm tra cho mình.
Phó Vân Tiêu vẫy tay với Bạch Tô, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế, sau đó Phó Vân Tiêu ngồi đối diện với cô, tháo ống nghe và bắt đầu xem xét Bạch Tô một cách nghiêm túc.
Mặc dù Phó Vân Tiêu không hiểu mấy cái này nhưng mà anh đã rất nghiêm túc mà kiểm tra từng hạng mục cho Bạch Tô, đây là lần kiểm tra sức khỏe toàn diện nhất của Bạch Tô kể từ khi cô ngã bệnh.
Bước kiểm tra cuối cùng là đo nhiệt độ cơ thể, không biết là lâu quá không gặp Bạch Tô hay có nguyên nhân nào khác, tay cầm nhiệt kế của Phó Vân Tiêu bắt đầu hơi run lên, nhưng độ run không lớn, thậm chí Bạch Tô cũng không phát hiện.
“Bác sĩ, hôm nay tình trạng của tôi có khá hơn không?”
Sau khi đo nhiệt độ xong rồi, Bạch Tô trả lại nhiệt kế cho Phó Vân Tiêu, nhìn Phó Vân Tiêu có chút nghi ngờ và hỏi.
Thật ra từ lúc bác sĩ bước vào phòng bệnh, Bạch Tô luôn mơ hồ có cảm giác rằng bác sĩ này hơi khác thường, nhưng mà cô cũng không thể nói ra sự khác biệt cụ thể.
Sau đó, cho đến khi bác sĩ khám cho cô, Bạch Tô mới biết sự khác biệt này là cảm giác quen thuộc, nhưng mà cô vẫn không biết tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy, cứ như hai người đã từng thấy vậy.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu cố ý nén giọng gật đầu, hơi cúi đầu xuống để tránh bị Bạch Tô phát hiện.
“Vậy bác sĩ, anh có thể cởi khẩu trang ra không? Không biết tại sao tôi luôn cho rằng chúng ta đã từng gặp qua?”
Do dự hồi lâu, cuối cùng Bạch Tô cũng nói ra sự nghi ngờ của cô.
Phó Vân Tiêu không nói lời nào, Tư Bắc Triệt lại trực tiếp chuyển chủ đề.
“Thiệt thòi cho em học y khoa, chút kiến thức phổ thông mà em cũng không có sao?”
Tư Bắc Triệt lại cố tình cười nhạo Bạch Tô.
“Anh lợi hại quá nhỉ, làm sao mà tôi lại không có kiến thức y học phổ thông rồi hả?”
Vốn dĩ Bạch Tô đang có tâm trạng rất tốt sau khi khám bệnh, cô cũng thích vị bác sĩ mà mình gặp hôm nay, nhưng mà lại bị Tư Bắc Triệt dội một gáo nước lạnh và ngay lập tức khiến Bạch Tô khơi dậy ham muốn thắng thua. Hiện tại thì cô chỉ muốn tranh luận vài câu với Tư Bắc Triệt mà thôi.
“Nếu em có kiến thức y khoa thì em sẽ để bác sĩ cởi khẩu trang ở chỗ này của em sao. Em không biết chỗ em có bao nhiêu vi khuẩn và vi rút sao?”
Khóe miệng Tư Bắc Triệt càng thêm đắc ý, khi nhìn Bạch Tô thì lại mang theo vẻ chế nhạo.
“Anh mới không hiểu chuyện này đó. Vệ sinh của bệnh viện thực sự kỹ càng hơn bất kỳ chỗ nào, nhất là phòng bệnh ngày nào cũng khử trùng nên phòng bệnh tôi không có vi khuẩn!”
Sau đó Bạch Tô bắt đầu liệt kê các sự thật, muốn đánh bại Tư Bắc Triệt.
“Những gì em nói là hợp lý, nhưng thật quá thô tục khi nói rằng em đã nhìn thấy bác sĩ này trước đây đúng không?”
Tư Bắc Triệt vẫn cố gắng kiếm chuyện với Bạch Tô, anh ta nỗ lực làm ấn tượng của Bạch Tô về Phó Vân Tiêu hoàn toàn mất đi.
“Tôi chỉ nhìn thấy quen thuộc mà thôi, cho dù đó là vóc người, gò má thì tôi đều nghĩ rằng tôi đã gặp trước đây, hơn nữa còn nhìn thấy nhiều lần.”
Nói như vậy, Bạch Tô không thể không nhìn Phó Vân Tiêu thêm lần nữa.
Mỗi lần nhìn vào anh, cô lại cảm thấy thật sự càng thân thuộc hơn.
Bác sĩ không nói, cũng không tham gia vào cuộc cãi vã của họ.
Sau khi cho Bạch Tô khám sức khỏe xong, Phó Vân Tiêu quay đi và rời khỏi phòng mà không nói một lời.
“Nhìn đi, em khiến bác sĩ tức giận bỏ đi rồi.”
Chứng kiến sự ra đi của Phó Vân Tiêu, Tư Bắc Triệt càng lên án Bạch Tô một cách kiên quyết hơn.
Bạch Tô bây giờ không có gì để phản bác ngoại trừ tức giận, bởi vì đúng là bác sĩ vừa rời đi không nói một lời.
Tuy nhiên, chỉ 5 phút sau, bác sĩ giả danh Phó Vân Tiêu lại bước vào mang theo bữa trưa của bệnh viện.
“Đây là…”
Nhìn thấy bác sĩ lại bước vào, trên tay còn mang theo một hộp cơm, Bạch Tô không khỏi có chút vui mừng.
“Đúng là không có kiến thức. Đây là cơm hộp mới nhất bệnh viện chuẩn bị cho bệnh nhân, đặc biệt là dành cho những cô gái cạo trọc đầu không muốn nhìn thấy mọi người như em đó.”
Biết rằng Phó Vân Tiêu không thể nói chuyện nên Tư Bắc Triệt đã cố gắng hết sức để nói sang chủ đề khác và đưa ra một số câu trả lời thay cho Phó Vân Tiêu.
Khi Tư Bắc Triệt nói xong thì Bạch Tô không khỏi trừng anh ta một cái.
Đặt bữa trưa sang một bên, bác sĩ do Phó Vân Tiêu thủ vai lại rời khỏi phòng bệnh.
Lần này, anh cũng không vào nữa.
Không lâu sau khi Phó Vân Tiêu rời đi thì Tư Bắc Triệt cũng từ bỏ cuộc cãi vã với Bạch Tô, tìm một lý do rồi cũng đi ra khỏi phòng bệnh, định đi nói chuyện với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không đi bao xa, vào lúc này anh đang dựa vào tường hành lang một mình, đôi mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.
“Cảm ơn anh.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Bắc Triệt đang đến gần, Phó Vân Tiêu đã tháo khẩu trang ra, nhìn Tư Bắc Triệt rồi nghiêm túc nói lời cảm ơn.
“Dễ như ăn cháo thôi.”
Tư Bắc Triệt vẫy tay một cách thản nhiên.
“Những gì anh thấy là tình hình hiện tại của Bạch Tô, nhìn bề ngoài thì cô ấy thực sự giống như là bệnh nhân ung thư đang có chuyển biến tích cực.”
Sau một lúc dừng lại, Tư Bắc Triệt phân tích tình trạng của các bệnh nhân ung thư trong bệnh viện này cho Phó Vân Tiêu.
“Gầy.”
Sau khi Phó Vân Tiêu cảm ơn anh ta thì lại hồi phục trạng thái ngẩn ngơ, phải mất một lúc lâu sau anh mới chậm rãi thốt ra từ này.
Dù đã rất cố gắng che đậy nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt anh đã lộ ra một chút đau lòng.