Bạch Tô đang bàn chuyện quan trọng với một vị khách trong văn phòng. Nghe thấy có người kêu la tên mình, Bạch Tô khẽ cau mày, không nhúc nhích. Nhưng lúc này, bên ngoài vẫn mang lên tiếng mắng không để yên: “Mượn cớ vũ hội để hôn bạn trai tôi! Cô là cái thá gì? Dám làm mà không dám nhận…”
Nghe đến đây, người đàn ông đối diện Bạch Tô cũng nhíu mày. Sáng sớm hôm nay, Caesar đã đến công ty Bạch Tô bàn công chuyện. Anh vừa ngồi xuống trò chuyện với Bạch Tô không lâu thì nghe thấy giọng An Kỳ ở bên ngoài.
“Để tôi ra ngoài xem.” Nói xong, Caesar đứng dậy muốn đi ra.
“Tôi đi cho.” Bạch Tô cũng biết là giọng An Kỳ, hơi ngăn cản Caesar. Nhưng Bạch Tô vừa rời đi thì Caesar cũng đi theo sau.
An Kỳ tiến lên, thấy Bạch Tô, cô ta chỉ vào Bạch Tô chuẩn bị mắng tiếng, nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy… Caesar?
“Sao anh lại ở đây?”
Không thấy Caesar đã tức giận, gặp được Caesar càng tức hơn.
Caesar lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt như dã thú, thậm chí không trả lời cô ta mà nhíu mày nói: “Đủ rồi! Ra ngoài!” Giọng nói lạnh lẽo, không khí như có thể kết băng.
An Kỳ sợ tới mức ngậm miệng lại, không dám nói thêm. Sau đó Caesar nhìn Bạch Tô, nói: “Chúng ta tiếp tục trò chuyện về hợp đồng đi.”
Nghe vây, An Kỳ bất mãn. Cô ta vội tiến lên túm cánh tay Caesar, nói: “Anh không tính giải thích với em mà lại muốn đi nói chuyện nữa hả?”
Caesar nhìn cô ta: “Giải thích cái gì? Em từ đâu nghe thấy mấy chuyện vớ vẩn đó hả? Lúc trước em không phải là kẻ ngu ngốc như vậy. Em không tin con người anh thì anh còn giải thích gì nữa?”
Nói xong, Caesar dẫn Bạch Tô vào văn phòng. An Kỳ đứng tại chỗ thật lâu, siết chặt nắm tay nhìn hai người, thậm chí Caesar chẳng thèm nhìn cô ta thêm một lần nào nữa. An Kỳ chần chờ, không dám nói gì, nhưng trong lòng rất áp lực. Nhưng cô ta biết rõ lúc này mình không thể gây sự thêm nữa.
Cô ta có thể quấy rối, có thể kiếm chuyện với Bạch Tô lúc Caesar không biết thế nào cũng được. Thậm chí cô ta quấy rối kiểu gì cũng không cần bận tâm hình tượng. Nhưng trước mặt Caesar, cô ta không thể làm thế. Không thể để Caesar có ấn tượng xấu về mình.
An Kỳ buồn bực nắm tay, trong lòng rất tủi thân. Rốt cuộc Bạch Tô có sức hút gì, chẳng những chủ động hôn mà bây giờ còn mượn cớ công việc quấn lấy Caesar! An Kỳ càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại bất lực, đành phải xoay người rời đi.
Chẳng qua khi An Kỳ đi về phía thang máy, định rời đi thì lại thấy một người đàn ông bước ra thang máy. Người đàn ông này cao 1m85, ăn mặc tây trang phẳng phui, dung nhan đẹp đẽ như điêu khắc, An Kỳ không khỏi ngây người. Không chỉ vì người đàn ông này quá đẹp trai, mà còn gì… đây là mặt của Phó Vân Tiêu!
Cô ta quan sát người này, người này cũng thấy cô ta.
“Sao vậy? Chúng ta quen nhau à?” Phó Vân Tiêu lên tiếng, giọng điệu kiêu căng.
Nghe thấy giọng nói này, An Kỳ vốn đã khó chịu, bây giờ càng phiền lòng hơn.
“Không biết. Tôi chỉ biết hàng thật, chỉ mua hàng thật, không biết hàng giả.” An Kỳ thưởng thức móc khóa búp bê trên ba lô của mình, đồng thời mỉm cười.
Câu nói này khiến “Phó Vân Tiêu” thay đổi sắc mặt. Ngay sau đó, anh ta trở lại bình thường, khinh miệt nhìn An Kỳ: “Cô nói tôi là hàng giả? Tại sao cô lại kết luận tôi là hàng giả?”
An Kỳ cười ha ha, đang định nói chuyện thì bỗng nhận thấy mình không thể nói tiếp. Bất kể người đàn ông này ở bên cạnh Bạch Tô vì mục đích gì thì đều có lợi cho cô ta. Tốt nhất có thể tai họa Bạch Tô, vậy thì mới giữ được Caesar ở bên cạnh cô ta.
An Kỳ thu hồi nụ cười khinh miệt, nói: “Không gì hết, chỉ cảm thấy anh với Phó Vân Tiêu trong trí nhớ của tôi khác nhau thôi. Anh càng đẹp trai hơn.” An Kỳ qua loa một câu rồi vào thang máy.
Sau khi đứng trong thang máy, cô ta còn suy nghĩ người đàn ông trông giống Phó Vân Tiêu kia rốt cuộc là thế nào?
An Kỳ về nhà, tỉnh táo lại phân tích cục diện, có vẻ càng thấp thỏm hơn. Nhưng cô ta không dám gọi điện thoại xin lỗi Caesar, sợ càng nói càng sai. Mãi cho đến buổi tối, Caesar cầm canh cá của An Kỳ về nhà.
Canh cá được bỏ trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn nóng hổi, nhưng Caesar không uống một ngụm. An Kỳ bước lên xem canh cá, sắc mặt ỉu xìu, hỏi: “Anh vẫn giận em hả?”
“Không, hôm nay không rảnh uống, vẫn bàn chuyện rồi tổ chức cuộc họp.” Caesar vừa treo áo lên giá vừa đáp.
“Chuyện ban ngày… Là lỗi của em.” An Kỳ chần chờ một chút rồi vẫn nói xin lỗi.
“Đó là vì em rất sợ mất anh, Caesar.” An Kỳ thử thăm dò Caesar.
Caesar vào nhà vệ sinh rửa tay. An Kỳ tiếp tục đi theo sau giải thích: “Em cũng không hiểu tại sao nữa… bây giờ em không cảm thấy an toàn, chúng ta có thể… đính hôn nhanh một chút được không? Em cảm thấy đính hôn rồi em sẽ ổn hơn.”
Caesar rửa tay xong rồi lau tay, thậm chí không quay đầu lại, chỉ cần chờ 2 giây rồi nói: “Được.”
An Kỳ mừng như điên, tiến lên ôm chầm Caesar. Caesar bình tĩnh đẩy An Kỳ ra, nhìn cô ta nói: “Thực ra em không cần cảm thấy bất an. Nhà họ An có ơn với anh, em cũng rất tốt, về tình về lý, em đều không cần lo anh sẽ rời khỏi em.”