Khi Phong Kiền bước vào, trên tay cầm theo một chiếc túi, Bạch Tô vui vẻ chạy ra khỏi giường.
“Có bánh sữa hai lớp Miao Miao rồi à?”
Bạch Tô không thèm đi giày, cứ thế chân trần bước xuống.
Phong Kiền cau mày nhìn Bạch Tô thì thào nói: "Mang giày vào, nếu không tôi sẽ không đưa bánh sữa đâu.”
Bạch Tô bĩu môi, ngồi xuống giường.
Bạch Tô mở túi ra, phát hiện thấy Phong Kiền không chỉ mua bánh sữa mà còn đem cả máy chơi game và một loạt truyện tranh cho cô.
Nhìn thấy những thứ này, Bạch Tô dở khóc dở cười.
Đến trẻ con cũng không chơi những trò này nữa, vậy Phong Kiền mua những thứ này làm gì?
Bạch Tô nhìn Phong Kiền tỏ vẻ khó hiểu.
Sau khi Phong Kiền đặt đồ xuống, anh ấy quay lưng rót cho Bạch Tô một ly nước.
Quay lưng về phía Bạch Tô, Phong Kiền chủ động giải thích: "Những thứ này để cô giải trí những lúc buồn chán.”
Bạch Tô cầm lấy ly nước Phong Kiền đưa, Phong Kiền cầm máy chơi game lên, kết nối với ti vi.
Sau khi kết nối xong, Phong Kiền ném bộ điều khiển không dây cho Bạch Tô, và cả hai bắt đầu ngồi chơi.
Ban đầu, Bạch Tô tỏ ra chán ghét mọi thứ máy chơi game như này, nhưng vừa chơi được một lúc, Bạch Tô đã mê mẩn đến mức không bỏ xuống được.
Nhưng, kỹ thuật chơi game của Bạch Tô quả thực rất tệ.
Phong Kiền vừa chơi vừa liếc nhìn Bạch Tô.
Phong Kiền không ngờ rằng Bạch Tô nhìn thì có vẻ rất thông minh, nhưng tại sao chơi ván nào cũng chết ở round 1.
Bạch Tô cũng cảm nhận được sự chế giễu của Phong Kiền, cô ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình.
Hai người, nói đúng hơn là một mình Bạch Tô đang chơi rất hăng say thì y tá đi vào thăm phòng.
Nhìn thấy y tá đi vào, Phong Kiền vội vàng vẫy gọi y tá vào chơi thay Bạch Tô một lúc.
“Cô lúc nào lúc chết ở round 1, thế còn gì là thú vị nữa?”
Phong Kiền nói đùa Bạch Tô với giọng điệu châm biếm.
Bạch Tô nắm chặt bộ điều khiển, sợ Phong Kiền cướp mất.
“Là do tay tôi lúc này không tiện cầm máy chơi game thôi, đợi tôi khỏi bệnh, tôi sẽ cho anh biết thế nào là vua game!” Bạch Tô phồng mồm trợn má giải thích cho bản thân.
Chơi được thêm một lúc, Phong Kiền cản Bạch Tô lại không cho chơi nữa.
Không phải vì Bạch Tô chơi quá dở, mà vì tay cô không thể chơi game quá lâu được, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Phong Kiền lại gọi thư ký vào chơi cùng, quả nhiên, thư ký của anh ấy là người có tuổi thơ, chơi hay hơn Bạch Tô rất nhiều.
Bạch Tô vừa nằm trên giường vừa ăn bánh sữa hai lớp vừa đọc truyện tranh Phong Kiền mua.
Phong Kiền ở phòng bệnh chơi với Bạch Tô cả ngày, tối đến, Phong Kiền ném cho Bạch Tô một cái ipad.
“Tôi đã tải hơn một trăm bộ phim trong ipad, tối chán cô có thể mở lên xem.”
Phong Kiền vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Bạch Tô gật gật đầu.
Anh ấy lại gọt cho Bạch Tô một quả táo, giám sát Bạch Tô ăn hết rồi mới rời đi.
Bạch Tô chán nản mở ipad lên xem phim.
Phong Kiền rất cẩn thận, cũng không biết vì đâu Phong Kiền lại biết được sở thích của Bạch Tô, những bộ phim anh ấy tải về đều là những thể loại mà Bạch Tô thích.
Bạch Tô bất giác cảm thấy xúc động.
Nói thật thì, hai ngày nay, từ chuyện biết tin Sophie có thai, rồi đến chuyện cãi vã với Phó Vân Tiêu, tâm trạng Bạch Tô rất không ổn.
Nhưng những hành động hôm nay của Phong Kiền đã khiến tâm trạng Bạch Tô đỡ hơn rất nhiều.
Bạch Tô vừa xem phim vừa ngủ thiếp đi, ipad vẫn mở.
Sáng sớm hôm sau, Phong Kiền lại đem bữa sáng và một túi đồ to đến thăm Bạch Tô.
Vừa lúc y tá đến thay thuốc cho Bạch Tô, hai người không biết nói với nhau chuyện gì mà vừa nói vừa cười rôm rả.
Phong Kiền đặt đống đồ xuống, rồi lại đứng dậy gọt cho Bạch Tô một quả táo.
Y tá chăm chú đứng nhìn Phong Kiền, rồi lại nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô cũng nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô y tá, không hiểu tại sao cô y tá lại tỏ thái độ như vậy với mình.
“Anh ấy đang theo đuổi cô à? Một người đàn ông tốt như vậy, mau đồng ý đi.” Cô y tá nhìn Bạch Tô, nói đùa.
“Ý, không phải vậy đâu.” Bạch Tô vội vàng phủ nhận.
“Tôi là sếp của cô ấy.” Phong Kiền cũng ngay lập tức giải thích.
“Ồ...”
Cô y tá ồ một tiếng.
“Mấy ông sếp bây giờ đều quan tâm đến nhân viên như vậy sao? Không chỉ hỏi thăm sức khỏe, mua đồ ăn ngon cho mà còn chơi game giải sầu cùng?”
Cô y tá tiếp tục đùa giỡn.
Mặt Bạch Tô đỏ bừng, giữa hai bọn họ thật sự không có chuyện gì, nhưng nghe cô y tá nói như vậy, Bạch Tô cũng cảm thấy hai ngày nay, bọn họ quả thật có chút quá mức thân thiết.
Bạch Tô không nói gì, Phong Kiền cũng không giải thích.
Cô y tá đã chứng thực chuyện này.
Thay thuốc xong, cô y tá rời khỏi phòng.
Khi đóng cửa phòng, cũng không quên nói thêm một câu: "Buổi trưa tôi sẽ quay lại thay thuốc lần nữa, thời gian này không ai làm phiền hai người đâu, nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
Phong Kiền xua tay, ra hiệu cho cô nhanh chóng đi ra.
Sau khi cô y tá rời khỏi, bầu không khí lúc này tràn ngập sự ngượng ngùng.
Phong Kiền mở gói đồ ăn sáng ra, đưa cho Bạch Tô.
Bạch Tô nhận lấy gói đồ, đáp lại bằng một câu “Cảm ơn!”
Phong Kiền khẽ nhíu mày, Bạch Tô đột nhiên tỏ ra khách sáo khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút không vui.
Bạch Tô nhìn chằm chằm Phong Kiền, nghiêm túc nói: "Phong Kiền, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn những chuyện hai ngày qua anh đã làm cho tôi.”
Lần này, Bạch Tô không còn gọi anh ấy là Tổng giám đốc Phong, cô đã coi Phong Kiền như một người bạn, chứ không còn là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
Phong Kiền đột nhiên cười: "Ha ha ha, thật ra cũng chẳng làm được gì, dù sao bánh sữa hai lớp hay máy chơi game đều trừ vào lương của cô.”
Bạch Tô không nói gì mà chuyển sang chủ đề khác.
“Đúng rồi, vừa nãy lúc thay thuốc y tá có nói vết thương của tôi đã ổn rồi, anh không cần đến thăm nom tôi nữa đâu, tập trung kiếm người yêu đi.”
Nghe Bạch Tô nói vậy, Phong Kiền cau mày lại.
Bầu không khí vừa dịu đi được một lúc lại bị Bạch Tô làm cho ngượng ngùng.
Phong Kiền vặn hỏi Bạch Tô: "Vậy cô nghĩ tôi thích hợp với kiểu bạn gái như thế nào?”
Bạch Tô suy nghĩ, tỏ vẻ như đang thay Phong Kiền nghĩ về vấn đề này.
Tiếng gõ cửa bất ngờ phá tan sự ngượng ngùng trong phòng bệnh.
Vương Tiểu Đồng đem đồ đến thăm Bạch Tô.
Vương Tiểu Đồng đang mang thai tháng thứ bảy, nhìn bụng đã rất to rồi.
Nhìn thấy Vương Tiểu Đồng đến, Bạch Tô nhanh chóng xuống giường đón cô ấy.
Phong Kiền ngăn Bạch Tô lại, đứng dậy cầm lấy đồ trên tay Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng không ngờ lại gặp Phong Kiền ở phòng bệnh sớm như vậy, mà xem ra hôm nay không phải ngày đầu tiên Phong Kiền đến chăm sóc Bạch Tô.
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô với ánh mắt mờ ám, rồi quay qua nhìn Phong Kiền.
“Có phải tớ đã làm phiền hai người không?” Vương Tiểu Đồng hỏi một cách đầy ác ý.
Bạch Tô nhanh chóng gọi Vương Tiểu Đồng ngồi xuống: "Cậu đang nói cái gì vậy, mình không hiểu.” Bạch Tô giả bộ ngây ngô.
Thấy Vương Tiểu Đồng đến thăm Bạch Tô, Phong Kiền chuẩn bị về công ty.
Bạch Tô nói ở đây không sao, bảo anh ấy có thể yên tâm về công ty.
Phong Kiền nói ngắn gọn vài câu với Vương Tiểu Đồng, rồi đứng lên về công ty.