Vì vậy, Bạch Tô cũng đứng lên, cười nhẹ nhìn đám người nói: "Tôi mời mọi người đi hát.”
Điền Hân Nhiên thấy Bạch Tô rõ ràng là bị lừa, đứng lên rất thẳng thắn nói: “An An mới đến công ty của chúng ta, không thể để An An chi trả hết, vậy chúng ta ăn tối chia đều, sau đó kêu An An mời đi hát, oke chứ? "
Bởi vì Điền Hân Nhiên là người lớn tuổi trong công ty này, mọi người vẫn có chút nể mặt.
Sau khi cô ấy đề xuất, nghiễm nhiên có người đứng lên hưởng ứng: "Được, vậy chúng ta đi ăn thịt nướng gần công ty. Ăn xong có thể trực tiếp đi hát. Cũng gần ngay công ty."
Sau khi nó xong, mọi chuyện dường như đã được sắp xếp ổn thỏa.
La Gia Gia là con cú đêm nên đi đêm cũng không thành vấn đề. Trái lại buổi tối Điền Hân Nhiên không thể đến đó vì bận việc gia đình.
Cô ấy chỉ có thể nhắc nhở Bạch Tô phải cẩn thận khi cô ấy không ở đó, sau đó rời đi mà không cho Bạch Tô thêm lời khuyên nào nữa.
Bạch Tô tan sở đi ăn đồ nướng với mọi người.
Sau đó mọi người đến KTV để hát, không khí rất hài hòa cho đến khi mọi người gọi bia và bắt đầu chơi Truth or Dare, không khí rõ ràng trở nên bất hòa.
Bạch Tô dường như cũng dần nhận ra một số chân lý.
Trong trò chơi đầu tiên của Truth or Dare, Bạch Tô bị thua một cách bất ngờ, cô chọn Truth. La Gia Gia nhìn Bạch Tô sốt sắng hỏi: "Cô đã từng phá hoại gia đình người khác, cô là tiểu tam sao?"
Câu hỏi này thật không thể giải thích được, Bạch Tô hơi nhíu mày nói: "Không có."
Sau đó, Bạch Tô thua cuộc vài lần nữa, cô chọn thành thật và bị hỏi rất nhiều câu hỏi thiểu não như vậy.
Lúc mới hỏi ai cũng nghĩ La Gia Gia nói đùa, sau này La Gia Gia hỏi mấy lần thì mọi người đều cho rằng có lẽ Bạch Tô thật sự là tiểu tam nên bị phát hiện.
Sau này, khi Bạch Tô lại thua và muốn chọn lại chân tướng, mọi người nhất trí yêu cầu Bạch Tô phải chọn Dare.
Bạch Tô bất lực, Cô không muốn chọn Thách, nhưng có rất nhiều người ủng hộ cô chọn Thách(Dare), Bạch Tô không có lựa chọn nào khác hơn là lựa chọn phiêu lưu lớn.
Sau khi Bạch Tô chọn cuộc Dare, những người đó nghiêm túc nói với Bạch Tô: "Gọi cho chồng cô, nói chồng cô đến KTV đón cô."
Ngay sau khi câu hỏi này được đưa ra, những người xung quanh đã phản ứng, và Bạch Tô lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nếu bây giờ cô gọi cho Lâm Lập, thì Lâm Lập sẽ biết rằng cô đang làm việc trong công ty.
Rõ ràng là không thể gọi cho Lâm Lập.
Sau đó làm thế nào cô có thể thoát khỏi thảm họa này?
Bạch Tô suy nghĩ một chút, sau đó có chút lảng tránh nói: "Gần đây chồng tôi đang cãi nhau với tôi. Tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ đến đón tôi. Hãy đổi sang thử thách khác."
"Không được, không được, có thể nhờ vụ thách này mà cô với chồng sẽ làm hòa thì sao.
La Gia Gia đã say một chút, và trở nên khó chịu hơn, gây khó khăn cho Bạch Tô.
Bạch Tô bị ép đến mức không biết phải làm sao. Cô miễn cưỡng cầm ly lên và nói: "Ba ly này tôi sẽ chịu phạt."
"Làm sao có thể đủ ba chén? Hoặc là chọn một cái thách, hoặc là uống hết ba chai.”
Mọi người cùng nhau nói.
Mấy người đứng cạnh Mộ Thanh nghe thấy La Gia Gia nói như vậy cũng bắt đầu bao vây. Việc chia bè kết phái trong công ty là điều rất bình thường. Bạch Tô mới đến công ty và không có ảnh hưởng gì. Sự thăng tiến ngây thơ của cô khiến nhiều người ôm mối hận, và tự nhiên nhiều người nhìn thấy cô sẽ khó chịu.
Họ trực tiếp trút giận lên Bạch Tô: "Ba chai! Ba chai! Ba chai!"
"Nào, tôi lấy rượu cho cô!"
"Nào, tôi mở ra rồi!"
Bạch Tô chưa từng thấy kiểu như vậy, khi những người đó đặt ba chai bia trước mặt Bạch Tô, cô gần như có chút ngẩn người, ngây người nhìn ba chai bia.
Mọi người trao nó cho Bạch Tô trong cơn say.
Bạch Tô lúng túng cầm lấy cốc bia, uống cạn gần ba chai bia. Sau đó cô cho mọi người xem.
Lúc này mọi người mới buông Bạch Tô ra, nhưng vẫn tiếp tục chơi game với Bạch Tô.
……
Phó Vân Tiêu lần đầu tiên bước đến sảnh KTV, anh để Từ Sắt làm thủ tục, còn anh thì cau mày, tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tô xung quanh mình.
Khi Phó Vân Tiêu rời công ty Bạch Tô làm sáng nay, anh đã chỉ thị cho tổng giám đốc công ty Bạch Tô phải chú ý đến Bạch Tô, báo cáo cho anh về cô mọi thứ càng sớm càng tốt.
Bây giờ tin tức được tổng giám đốc báo cho anh.
Chỉ là tình huống này có phần khác với tình huống thực tế mà Bạch Tô đã gặp. Điều mà tổng giám đốc nói với Phó Vân Tiêu là Bạch Tô đã trở nên rất hợp với đồng nghiệp của mình, vì vậy việc rủ đồng nghiệp đi hát vào buổi tối là điều đương nhiên, và cũng cho Phó Vân Tiêu họ đi hát ở đâu.
Phó Vân Tiêu lo lắng và vội vàng chạy đến.
Trong khi Phó Vân Tiêu đang đợi Từ Sắt làm thủ tục, anh nghe thấy hai đồng nghiệp nam bên cạnh anh bước ra hút thuốc, rõ ràng vừa từ trong phòng hát của Bạch Tô đi ra, một đồng nghiệp nam cau mày nói: "Này, tổ trưởng An An hôm nay tới thật sự là đáng thương, La Gia Gia rõ ràng là cố ý."
"Sao, anh đang cảm thấy đau khổ à? Nếu anh cảm thấy đau khổ thì mau tiến tới khuyên can đi.”
"Anh không nhìn thấy sao? An An kia rõ ràng không uống được. Không biết sau khi đã uống nhiều rượu như vậy có thể đi bộ trở về hay không."
"Vậy nên làm sao bây giờ? Hay là cậu trở về giúp cô ấy uống đi?"
Hai người họ vừa nói chuyện vừa hút thuốc.
Phó Vân Tiêu cau mày thật chặt, đây rõ ràng là đang nhắc đến Bạch Tô, nói về việc Bạch Tô đã uống quá nhiều.
Phó Vân Tiêu không giống như Bạch Tô, anh đương nhiên nhận thức được những mối quan hệ cạnh tranh tồi tệ và ghê tởm này ở nơi làm việc.
Lúc này, Phó Vân Tiêu không chút do dự bước tới chỗ hai người, cau mày lạnh lùng hỏi nhau: "Các người ở phòng nào?"
"1908."
Ngay khi họ nhìn thấy Phó Vân Tiêu, tất cả mọi người đều bị sốc và nhanh chóng nói.
Sau khi hỏi câu này, Phó Vân Tiêu đi thẳng về phía phòng 1908.
Bạch Tô không biết mình đang uống chai rượu nào, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Uống đi, còn một chai cuối cùng thôi!"
Không biết lúc này lại giao cho ai là ai, Bạch Tô chỉ có thể bắt lấy bình rượu uống tiếp.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Phó Vân Tiêu sải bước đi vào.
Khi nhìn xung quanh bằng ánh mắt như chim ưng, anh ta ớn lạnh.
Tất cả mọi người đều sợ hãi dừng lại.