Cô suy nghĩ rất lâu, cũng không hiểu Thẩm Mạc Bá có ý gì khi nhắc nhở cô chú ý đến Caesar.
Sau một lúc suy nghĩ cô bắt đầu lo lắng, cô sợ Caesar xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nghĩ vậy cô liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Cô quyết định đi tìm Caesar!
Cô lái xe với tốc độ rất nhanh, chờ đến khi đến nhà của Caesar cũng đã là nửa đêm, lúc cô lái xe tới trước cổng lớn biệt thự thì thấy cổng lớn biệt thự đang toang mở, còn xe của Caesar thì đang đỗ ở trong sân.
Cô không hề suy nghĩ gì lập tức lái xe đi thẳng vào trong.
Bạch Tô đứng ở trước cửa biệt thự gõ mấy cái, nhưng không có ai ra mở cửa.
Cô nhíu lông mày lại, gõ thêm mấy cái nữa, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa ngay cả một tiếng động cũng không có.
Thấy vậy cô liền thử đẩy cửa một cái, không ngờ cửa biệt thự căn bản không hề khóa, cô dễ như trở bàn tay đẩy ra!
"Caesar?"
Bạch Tô nhìn trái rồi nhìn phải sau đó nhìn xum quanh một vòng, cô gọi một tiếng.
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
"Caesar?"
Bạch Tô lại gọi thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cô do dự một chút, sau đó liền quyết định đi thẳng vào trong.
Trong phòng khách đèn được mở sáng chưng, cốc nước trên bàn vẫn đang bốc hơi nóng nghi ngút, trên ghế sa lông còn có mấy tờ báo chắc là Caesar vừa đọc xong.
Cô cau chặt lông mày lại, không biết Caesar đi đâu rồi.
Ngay lúc cô đang nghi hoặc tự hỏi, thì có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, Bạch Tô ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Caesar từ trên lầu đi xuống, trên người quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Tóc anh còn chưa lau khô, từng giọt nước nhỏ xuống, để trần nửa người trên lộ ra làn da màu đồng cổ, cơ bụng tám múi, với cái thân hình này không biết anh đã khiến bao nhiêu cô gái đổ gục!
Nhưng Bạch Tô không phải tới đây để thưởng thức hay ngắm nhìn thân hình của Caesar, mục đích của cô là xác định tình hình của Caesar có an toàn hay không.
"Sao thế? Em tìm tôi có việc gì sao?"
Bạch Tô quan sát Caesar đang chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy Caesar không có việc gì, lo lắng trong lòng cô cũng tan biến.
Bạch Tô gật đầu với Caesar: "Tôi gọi cho anh sao anh không nghe máy?"
Giọng điệu của Caesar rất bình tĩnh: "Tôi để điện thoại ở trong phòng sạc pin, sau khi trở về tôi có uống một chút đồ uống, sau đó lại cảm thấy cả người khô nóng, liền đi tắm rửa không có xem điện thoại."
Anh kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tô nghe.
"Sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Caesar nghi hoặc nhìn Bạch Tô, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Tô do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Cô không biết lời nói của Thẩm Mạc Bá là thật hay là giả, hơn nữa Thẩm Mạc Bá cũng không nói rõ là cái gì.
Cho nên cô cũng không biết giải thích chuyện này như thế nào với Caesar.
Thậm chí hiện tại cô còn không biết nên nói lý do đến đây tìm Caesar là gì đây.
Lo lắng?
Anh ta sắp kết hôn với An Kỳ rồi cô còn lo lắng cái gì.
Công việc?
Đêm hôm khuya khoắt thế này, đến nhà một người đàn ông bàn chuyện công việc nghe có vẻ không hợp lý lắm.
"Không có việc gì, tôi có một người bạn mở một nhà hàng, biết hai người muốn kết hôn, liền bảo tôi giúp đỡ hỏi xem hai người có muốn đặt chỗ trước hay không."
Cô tùy tiện tìm một cái lý do sứt sẹo giải thích.
Thật ra lý do này có trăm ngàn chỗ sơ hở.
Nhưng Caesar hình như không hề quan tâm đến những chỗ sơ hở ý, chỉ trả lời Bạch Tô: "Đã đặt chỗ rồi."
Sau khi nói xong câu đó, anh lại nhìn Bạch Tô hỏi: "Muộn thế này em chạy tới đây chính là vì hỏi tôi chuyện này?"
Ánh đèn trong phòng khách là màu vàng cam ấm áp, mặc dù Caesar vừa mới tắm rửa xong, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân khô nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Sau khi hỏi xong câu này, anh liên tục uống mấy cốc nước, nhưng căn bản là không có tác dụng.
Bạch Tô có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng không biết, có thể là não của tôi bị chập rồi, bây giờ đúng là có hơi trễ thật, vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về đây."
Bạch Tô nói xong, cô cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, xác định được Caesar không có chuyện gì, cũng không có nguy hiểm gì, sự lo lắng trong lòng cô cũng giảm bớt không ít, cho nên cô chuẩn bị rời đi.
Bạch Tô chậm rãi đứng lên, Caesar thấy vậy đang định đứng dậy tiễn cô.
Thì...... Trong nháy mắt anh đứng dậy này, cơ thể anh chợt lảo đảo, sơ ý làm đổ chén trà trên bàn.
Nước trực tiếp vẩy lên người Bạch Tô.
"Xin lỗi......" Caesar vội vàng mở miệng xin lỗi cô, chưa nói hết câu Bạch Tô đã mở miệng nói: "Không sao, không sao."
Bạch Tô muốn lấy khăn giấy trong túi xách ra, định lau người một chút.
Nhưng vì cô đi vội vàng quá cho nên quên mang theo khăn giấy. Cô tìm nửa ngày cũng không tìm thấy cái gì có thể lau.
Mà vừa hay hôm nay Bạch Tô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vốn dĩ có chút mỏng, bây giờ lại bị ướt, càng khiến một số chỗ như ẩn như hiện lộ ra.
Caesar thấy vậy, liền xoay người về phòng khách cầm một hộp khăn giấy đưa cho Bạch Tô.
Nhưng khi tay anh chạm vào tay của Bạch Tô, cả người anh giống như bị điện giật, tay run rẩy một chút, sau đó nắm lấy cánh tay của Bạch Tô.
"Caesar!"
Bạch Tô kêu một tiếng.
Nhưng Caesar giống như không nghe thấy cô nói gì, anh chậm rãi tới gần Bạch Tô.
"Anh muốn làm gì!"
Bạch Tô có chút luống cuống, cơ thể không tự chủ được muốn lùi lại phía sau, thế nhưng cánh tay của cô bị Caesar nắm chặt, khiến cô không thể động đậy.
Caesar nhìn chằm chằm Bạch Tô, sau đó dùng sức một cái kéo Bạch Tô vào trong ngực của mình.
Anh chậm rãi áp sát mặt mình bên tai của Bạch Tô, tiếng hít thở nặng nề truyền vào trong lỗ tai của Bạch Tô.
Vừa ngứa vừa nhột, khiến cho người ta không có cách nào cự tuyệt.
"Bạch Tô, tôi thích em."
Giọng nói trầm thấp của Caesar truyền vào tai của Bạch Tô, lần này đổi ngược lại là Bạch Tô giống như bị điện giật sững sờ tại chỗ.
Âm thanh của anh, động tác của anh thật sự là rất giống Phó Vân Tiêu!
Caesar gắt gao ôm chặt Bạch Tô vào trong lồng ngực.
Bạch Tô chỉ sửng sốt hai giây, ngay sau đó cô liền bắt đầu phản kháng kịch liệt.
Thế nhưng sức lực của hai người thật sự quá chênh lệch!
Cô vùng vẫy rất lâu, vẫn không thể lay chuyển được Caesar một chút nào.
Caesar ôm Bạch Tô trở về phòng.
"Chúng ta không thể như vậy!"
Bạch Tô khẽ cắn bờ môi, nhìn Caesar nói.
"Như thế nào, em có dám nói là em không thích tôi không?"
Caesar lúc này, giống như là một người khác vậy, Bạch Tô nhìn Caesar như muốn nhìn ra cái gì đó, bầu không khí kì quái này càng khiến cô nhớ đến Phó Vân Tiêu, thật sự quá giống rồi đặc biệt là giọng nói của Caesar,......
Bạch Tô hoảng hốt.
Cô có chút khó tin nhìn người trước mặt mình: "Caesar......"
Bạch Tô đang muốn tiếp tục phản kháng, thì một tay của Caesar đã nâng mặt của Bạch Tô lên.
Bạch Tô cũng phân biệt không rõ nữa, rốt cuộc là tình cảm của mình đối với Caesar là như thế nào.
Thậm chí, cô còn không có cách nào phân biệt được người đàn ông ở trước mắt này là Caesar hay là Phó Vân Tiêu.
Vì sao anh ta lại giống Phó Vân Tiêu như vậy......
Vì sao lại giống Phó Vân Tiêu như vậy?!
......
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ xuống mặt đất, Bạch Tô từ trên giường tỉnh lại.
Cô chỉ cảm thấy cả người đau đớn, cơ thể giống bị một cái xe ô tô cán qua.
Bạch Tô chậm rãi mở to mắt, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Cô lập tức hoảng hốt, cô còn cho rằng người đàn ông đang nằm bên cạnh cô là Phó Vân Tiêu.
Nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi, rất nhanh cô liền tỉnh táo lại!
Người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, là Caesar!
Ngay lập tức cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua!
Caesar sắp kết hôn tới nơi rồi, cô còn lăn giường với anh ta!
Trời ơi, nghĩ đến đây Bạch Tô lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này, Caesar cũng chậm rãi mở mắt ra.
Anh liếc mắt sang bên cạnh liền nhìn thấy Bạch Tô ở trên giường!