Cô nói cho lái xe địa chỉ nhà của Lâm Lập, liên tục giục lái xe đi nhanh chút.
Lúc này, Bạch Tô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, sau khi nghe thấy động tĩnh phía Lâm Lập, Bạch Tô đã không còn khống chế được bản thân.
Cô biết rõ... Sophie không phải họ hàng thân thích gì với cô, hơn nữa còn là tình địch của cô.
Nhưng Sophie hiện tại là người phụ nữ Phó Vân Tiêu yêu thương, cô không muốn nhìn thấy Sophie gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Vì vậy, nếu Sophie gặp nạn, cô nhất định phải cứu.
Ngay cả khi Phó Vân Tiêu không đồng ý làm hòa với cô thì Bạch Tô vẫn muốn làm điều này.
Ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân khá kỳ cục, như người bị điên.
Không lâu sau, xe đã đến nhà Lâm Lập, Bạch Tô vội vàng xuống xe, chạy vào biệt thự của Lâm Lập.
“Cô Bạch, cô đột ngột đến thăm, có chuyện gì vậy?”
Bạch Tô bị thư ký của Lâm Lập ngăn lại.
Bạch Tô đẩy thư ký ra, tức giận đi thẳng vào phòng.
“Tôi tìm Lâm Lập, bảo anh ta ra đây gặp tôi.”
Bạch Tô nói với thư ký không chút khách sáo.
Thư ký đi theo sau: "Cô Bạch, hôm nay sếp rất bận, e là không có thời gian tiếp cô.”
Như thể Lâm Lập đoán trước được Bạch Tô sẽ đến tìm mình, sắp xếp thư ký ở nhà trực sẵn tiếp đón cô.
Bạch Tô không nhìn thấy Sophie, đương nhiên không can tâm rời đi.
Bạch Tô thoáng liếc nhìn thư ký của Lâm Lập, rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra Sophie.
“Lâm Lập không ra cũng không sao, Sophie đâu, mau giao cô ấy ra đây.”
Thư ký cứ vậy đi theo sau Bạch Tô, không có ý định nói cho Bạch Tô biết tung tích của Sophie.
“Cô Bạch, tôi không biết người tên Sophie cô nhắc đến là ai, sếp hôm nay không có ở đây, nếu không có việc gì khác, xin mời cô về cho.”
Những lời thư ký nói nghe rất chối tai, còn liên tục đẩy Bạch Tô ra ngoài.
Bạch Tô không thèm để ý đến người thư ký kia, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Sophie.
Ngay sau đó, Bạch Tô chú ý đến căn phòng ngủ trong góc biệt thự, cô có linh cảm Sophie ở trong đó.
“Cô Bạch, căn phòng đó, sếp đã dặn dò không được vào, nếu không tự gánh hậu quả.”
Thư ký nhìn thấy Bạch Tô chuẩn bị lên phòng, liền ngăn Bạch Tô lại.
Bạch Tô càng thêm chắc chắn rằng Sophie ở bên trong, thư ký càng ngăn cô càng muốn vào xem.
Bạch Tô trừng mắt nhìn thư ký, vội vàng xông vào.
Lúc mở cửa ra, Bạch Tô không khỏi rùng mình.
Căn phòng lạnh như băng, tối om, khiến người ra cảm giác hoảng sợ.
Ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng, trong căn phòng tối tăm kia hình như có người.
Bạch Tô bước vào trong phòng, đúng là Sophie, cô ta bị nhốt trong một cái lồng sắt.
Sophie không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy Bạch Tô.
“Bạch Tô...”
Không biết Sophie đã bị nhốt bao lâu, cô ấy sợ đến mức môi tím tái, mắt đỏ hoe, và trên người bị thương.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Bạch Tô không dám tin Lâm Lập lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Cô cũng không thể tin được những chuyện nói không biết trước đây của Lâm Lập đều là những lời ngụy biện cho những việc thuộc hạ làm.
Bạch Tô cảm thấy dựng tóc gáy, tay không ngừng đổ mồ hôi.
Trong suy nghĩ của Bạch Tô, Lâm Lập là một người có nhiều mưu toan trong công việc, nhưng là người ngay thẳng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Sophie bị nhốt trong lồng, hình ảnh Lâm Lập trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Lập là một con ác quỷ, đây có lẽ chỉ là một việc cô chứng kiến, không biết Lâm Lập đã làm những điều khủng khiếp gì trong cuộc tranh chấp giữa anh ta và Phó Vân Tiêu?
Bạch Tô không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ, cô chỉ có một suy nghĩ là đưa Sophie rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Có một ổ khóa trên chiếc lồng sắt nhốt Sophie, vậy chìa khóa ở đâu?
Bạch Tô nghĩ thầm, chìa khóa nằm trong tay thư ký hoặc Lâm Lập.
“Sophie, cô đừng sợ, tôi đi tìm chìa khóa đưa cô ra khỏi đây.”
Bạch Tô thò tay vào lồng sắt, nắm lấy tay Sophie, cố gắng an ủi Sophie, để cô ấy bớt sợ.
Thư ký thấy Bạch Tô đã tìm thấy Sophie, thư ký biết mình không thể ngăn được Bạch Tô, liền thông báo cho Lâm Lập.
Sau khi nghe thư ký báo cáo, khóe miệng Lâm Lập hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng, mặc áo khoác, bước ra khỏi phòng.
Vừa về đến nhà, Lâm Lập bước nhanh đến căn phòng có Bạch Tô và Sophie.
Bạch Tô ra khỏi phòng, ngước lên bắt gặp ngay Lâm Lập.
“Bạch Tô, em đến nhà anh làm gì? Công ty gần đây khá bận, lâu lắm rồi anh không về nhà, hôm nay nếu không tình cờ ở nhà, thì có lẽ cô không gặp được anh rồi.”
Lâm Lập giả vờ giả vịt chào hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô nói thẳng không vòng vo: "Lâm Lập, em đến đây để lấy chìa khóa, anh nhốt Sophie ở đây, mau thả cô ấy ra.”
Lâm Lập giả vờ không hiểu, nói với Bạch Tô: "Chìa khóa nào cơ? Anh cũng vừa mới về nhà, nghe thuộc hạ nói có trộm vào nhà, rồi nhốt cô ấy lại, không biết Sophie em nhắc đến là ai.”
Bạch Tô nhìn Lâm Lập tiếp tục giả vờ, tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm: "Lâm Lập, anh mau thả người ở căn phòng kia ra.”
“Được thôi, anh đồng ý với yêu cầu của em, anh cũng vừa về nhà, uống với anh tách trà, nghỉ ngơi một lát, anh hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi sẽ thả người ra, được không?”
Lâm Lập nói với Bạch Tô có vẻ nhẹ nhàng.
Vừa nói, Lâm Lập vừa dùng lực nắm lấy vai Bạch Tô, đẩy cô vào phòng trà.
Bạch Tô nhìn chằm chằm Lâm Lập.
Cô vẫn muốn phản kháng...Nhưng cô biết bây giờ cô có chống cự cũng vô ích.
Bởi vì...Lâm Lập quá thông minh, cô chỉ còn cách đi vào cùng Lâm Lập. rồi chờ thời cơ tìm và trộm chìa khóa.
Vì vậy, Bạch Tô chỉ còn cách buộc bản thân từ từ đồng ý: "Được, em uống trà với anh, nhưng, anh phải đồng ý với em một chuyện, sau khi uống trà xong, anh phải giao chìa khóa cho em.”
Bạch Tô nói.
Lâm Lập nhìn Bạch Tô từ đầu đến chân, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Anh ta nhìn Bạch Tô, đưa cô vào thẳng phòng trà.
Người hầu chuẩn bị trà cho hai người họ.
“Dạo này em vẫn khỏe chứ? Nghe nói em đổi việc rồi?”
Lâm Lập tỏ vẻ quan tâm Bạch Tô.
Bạch Tô bưng tách trà lên: "Cũng không tốt lắm, không có anh, mọi chuyện đều không thuận lợi.”
Bạch Tô thản nhiên nói, để Lâm Lập lơ là cảnh giác, ánh mắt dò xét xung quanh, cố gắng nhìn xem chìa khóa ở đâu.
Không ngờ chìa khóa lại được đặt trên tủ sách trong phòng trà.
Bạch Tô vui mừng khôn xiết, khóe miệng nhếch lên, đứng lên nhìn Lâm Lập nói: "Trà em đã uống, anh có thể thả Sophie được rồi.”
Cô không đợi Lâm Lập có đồng ý thả Sophie hay không, ngẩng đầu lên bắt đầu uống trà.
Kết quả là không may làm đổ trà lên người Lâm Lập.
“Xin lỗi, em làm bẩn quần áo anh rồi, để em lau cho anh...”
Bạch Tô nhanh chóng giúp Lâm Lập lau quần áo.
“Không cần.”
Lâm Lập tỏ vẻ khó chịu cởi áo khoác, đứng dậy chuẩn bị về phòng thay áo sơ mi.
Bạch Tô biết Lâm Lập mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Ngay lúc Lâm Lập rời đi, Bạch Tô lập tức tiến lại cầm chìa khóa trên giá sách, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.