Người trong bệnh viện qua lại tấp nập cô không muốn mình trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Nhưng mà Phó Cảnh Hoài quá mạnh, cô căn bản không thể rút tay lại được. Thấy người xung quanh ngày càng nhiều Phó Cảnh Hoài liền phản ứng nhanh chóng đưa Bạch Tô ôm trọn vào lòng trực tiếp tránh vào một căn phòng ngay cạnh thang máy.
Lúc đó, phó viện trưởng đang ở cùng Phó Cảnh Hoài ông vội vàng vào trong đuổi các nhân viên y tế ra ngoài, khép cửa lại căn phòng lúc này chỉ còn Phó Cảnh Hoài và Bạch Tô.
“Ngẩng đầu lên nhìn anh!”
Lời nói của Phó Cảnh Hoài mang theo sự căm phẫn ra lệnh cho Bạch Tô.
Tay Bạch Tô nắm chặt vạt áo, mỗi khi lo lắng hồi hộp cô đều có hành động này. Thấy Bạch Tô mãi không trả lời Phó Cảnh Hoài liền xoay cằm Bạch Tô lại buộc cô phải đối diện với anh ấy.
Bạch Tô nhìn Phó Cảnh Hoài, người đàn ông này...bộ mặt này...đã từng vô số lần khiến cô mất ngủ ngày đêm, khuôn mặt ấy đã luôn lẩn tránh cô, cô yêu Cảnh Hoài nhưng cũng rất hận anh ấy. Sau đó, cô nghĩ rằng cô cùng Phó Vân Tiêu diễn kịch thì cô sẽ dần quên đi, buông bỏ anh ấy.
Nhưng...cô phát hiện ra cô đã sai.
Cô mạnh mẽ đẩy tay Phó Cảnh Hoài ra, thu ánh mắt lại, mở miệng châm chọc gọi một tiếng: “Tiến sĩ Phó.”
Phó Cảnh Hoài buồn cười nhìn Bạch Tô gặng hỏi: “Tại sao không đợi anh?”
Câu nói này chọc cho Bạch Tô cười, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn Phó Cảnh Hoài: “ Là ai không đợi ai? Là ai đi Mỹ trước?”
“Ngày ấy tại sao em không đến?”
Phó Cảnh Hoài lại hỏi, anh vì tức giận từ trong mắt cũng có thể nhìn thấy lửa giận.
Bạch Tô cố gắng kiếm chế lại cảm xúc.
Tại sao không đến? Cô muốn đến...nhưng cô đâu biết anh ở đâu.
Tại sao không đợi anh?
Rõ ràng người ra đi là anh.
Năm đó cô đã hao tâm tốn sức muốn ở cùng với anh, cô rất yêu anh.... truyện kiếm hiệp hay
Nhưng hiện tại Bạch Tô không muốn nói bất cứ điều gì vì bây giờ có nói thì cũng còn ý nghĩa gì nữa? Thậm chí đến việc tố cáo mẹ Phó Cảnh Hoài ở dưới mưa nói ra chân tướng sự thật như thế nào, sau đó bằng cách nào đó đem cô đuổi ra khỏi giới y học cô đều không muốn nói.
Đã không còn ý nghĩa dù nói ra cũng chẳng để làm gì, con đường tương lai tốt đẹp trong giới y học ai trả lại cho cô? Những hi vọng tràn đầy về cuộc sống kia ai trả lại cho cô? Còn cả sự hồn nhiên ấy ai có thể trả lại cho cô?
“Tôi đến hay không đến cũng không có ý nghĩa gì.”
Bạch Tô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “ Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút tối còn mười phút nữa tiến sĩ Phó còn phải báo cáo, anh mau chuẩn bị đi ạ.”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Chỉ là lúc mở cửa trong, chớp mắt Phó Cảnh Hoài ở phía sau liền mở miệng nói một câu: “Mục đích của anh ở Mỹ là dự án hồi phục thần kinh, em biết tại sao anh chọn dự án này không?”
Bạch Tô nắm chặt chốt cửa dừng lại một lúc.
Cái dự án này chính là cái mà Bạch Tô luôn muốn học bởi vì nếu học được nó thì cô có thể cứu sống được mẹ mình.
“Bởi vì dự án này rất có triển vọng sao, tiến sĩ Phó. Dự án nghiên cứu của anh rất tốt, sau này nhất định có thể cứu giúp được rất nhiều bệnh nhân.”
Nói xong câu cô liền bước đi mà không hề quay đầu lại.
Chết tiệt.
Bạch Tô vừa rời khỏi bệnh viện thì phát hiện không biết từ lúc nào trời lại đổ cơn mưa, cô ghét nhất trời mưa, ghét cái đêm mưa ngày hôm ấy.
Muốn tìm một chỗ nào đó để trút hết nỗi lòng này nhưng lại không biết nên đi đâu.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi xe trở về biệt thự của Phó Vân Tiêu.
Quả nhiên, về tới nhà cô nhận ra Phó Vân Tiêu vẫn chưa về.