Erica lúc trước không xem xét thông tin của Nhiêu Tuyết một cách nghiêm túc, vì vậy cậu không biết Nhiêu Tuyết là người như thế nào.
Bây giờ cậu mới bắt đầu cùng Phó Vân Tiêu xem thông tin của Nhiêu Tuyết, Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Nhiêu Tuyết và nhìn vào những thông tin của Nhiêu Tuyết, lông mày của anh chau chặt.
Hệ thống mà Erica đột nhập để tìm kiếm thông tin không phải là hệ thống của Công ty Lâm Lập, Phó Vân Tiêu không cung cấp cho Erica bất kỳ thông tin nào.
Vì vậy Erica chỉ dựa vào kỹ thuật của mình để tìm Nhiêu Tuyết.
Và thông tin cậu tìm được là một tổ chức bí ẩn, có mật danh là Z.
Phó Vân Tiêu đã xem thông tin của Nhiêu Tuyết, những phi vụ ám sát mà cô ta từng thực hiện đều là những phi vụ khi cô ta còn rất trẻ, giết chết nhiều ông trùm kinh doanh, nhưng những nhiệm vụ này được ghi lại bằng mật mã, người bình thường không thể hiểu được.
Erica cũng đã giải mã tất cả những điều này.
Erica luôn chăm chú vào thông tin của Nhiêu Tuyết, cậu cau mày và liếc nhìn Phó Vân Tiêu.
"Người phụ nữ này, có làm gì chú không?"
Erica có chút lo lắng khi hỏi Phó Vân Tiêu câu hỏi này.
Phó Vân Tiêu rũ mắt xuống, lắc đầu nói: "Không làm gì quá đáng với tôi."
"Nếu làm gì quá đáng, tốt hơn hết là chú đừng kích động."
"Khi tôi còn ở Hoa Kỳ, tôi đã gặp tổ chức này một lần. Đó là một người bạn tốt của tôi, đã vô tình đột nhập vào tổ chức của họ, nhưng không xóa sạch dấu vết. Về sau, người bạn tốt của tôi đã biến mất không dấu vết."
Khi Erica nói điều này, giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể nghe ra sự hối tiếc của cậu ấy.
Phó Vân Tiêu cau mày và nhìn Erica, anh đưa tay ra và nắm lấy vai Erika, coi như an ủi cậu.
Erica chỉ mỉm cười với Phó Vân Tiêu và nói: "Nhưng đừng lo lắng, cấp độ của tôi rất cao và tôi sẽ không phạm những sai lầm cấp thấp như thế đâu."
Sau khi thấy Erica cười và nói với mình điều này, Phó Vân Tiêu rút tay ra và tiếp tục xem thông tin trên đó.
Sau khi kéo xuống dưới, Phó Vân Tiêu đột nhiên phát hiện ra một dấu vết khả nghi.
Phó Vân Tiêu không khỏi cau mày, chỉ vào một chuỗi mật mã và nói: "Có khi nào có gì đó giấu ở đây không?"
Erica nhìn theo hướng anh chỉ, có chút lạ kỳ
Vì vậy Phó Vân Tiêu đã yêu cầu Erica liên tục phóng to đoạn mã đó!
Cuối cùng khi được phóng to lên một nghìn lần kích thước ban đầu, Erica phát hiện ra rằng một nhiệm vụ được giấu ở đây, nhưng nó đã bị phá hủy nhân tạo sau đó.
"Khôi phục đi."
Phó Vân Tiêu nhìn Erica, anh vừa ra lệnh lần đầu tiên, Erica đã bắt đầu tận tâm mở trang đó ra và đang thực hiện các động tác phục hồi.
Mất khoảng hai mươi phút để phục hồi.
"Chỉ là giết một bà lão bình thường, lấy lý do sơ suất của y học."
Erica xem thông tin đã xóa ở trên và nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lúc đó không nhìn vào máy tính, anh đứng dậy giúp cậu và Erica rót một ly nước cam mới vắt.
Sau khi đưa chiếc cốc Erica, anh lơ đãng hỏi: "Nếu chỉ là giết một bà lão, tại sao lại giấu nó?"
"Có thể loại nhiệm vụ này tương đối thấp giới tay sát thủ, viết ra thật là xấu hổ."
Erica thản nhiên trả lời, cậu nhấp một ngụm nước cam và định tắt máy tính.
Nhưng đúng lúc này, Phó Vân Tiêu đi tới, nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ đang hiển thị trên màn hình máy tính.
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy nhiệm vụ hiển thị phía trên, lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.
Đây đâu phải là một bà già bình thường, đây là mẹ của Bạch Tô.
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy những thứ này, hai tay anh nắm chặt vào nhau.
Vì vậy, cái chết của mẹ Bạch Tô không phải là một sự cố y khoa!
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào thông tin trên trang này một lúc lâu, khiến Erica không biết phải làm gì tiếp theo.
Cậu đợi Phó Vân Tiêu một lúc lâu, sau đó bối rối hỏi Phó Vân Tiêu: "Tôi… có thể cất máy tính đi được chưa? Tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, tôi sợ mẹ tôi lo lắng."
"Được rồi."
Trong khi Phó Vân Tiêu nói điều này, đột nhiên điện thoại của Erica đổ chuông.
Erica liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cách nghi ngờ, sau đó nhận điện thoại và cố tình tránh Phó Vân Tiêu trước khi trả lời cuộc gọi.
Cuộc gọi thực sự đến từ Bạch Tô, Bạch Tô ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi Erica: "Erica, con đi đâu vậy?"
Erica nhìn Phó Vân Tiêu, và nói với Bạch Tô: "Con vừa chạy ra ngoài để gặp một người bạn, và con sẽ về nhà ngay lập tức."
Nói xong cậu vội vàng quay lại thu dọn đồ đạc.
Cậu vừa nói chuyện điện thoại vừa thu dọn, nên không giữ chắc được điện thoại, cậu không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất.
Phó Vân Tiêu lúc này đã cúi xuống và giúp Erica nhấc điện thoại, Erica muốn cúi đầu xuống và nhấc nó lên thì đã quá muộn.
Khi Phó Vân Tiêu đưa cho Erica, giọng nói của Bạch Tô đột nhiên vang lên từ đầu dây bên kia: "Con đang đi với bạn nào? Bạn nào mà phải ra ngoài chơi vào buổi tối? Con không nghĩ là mẹ sẽ lo lắng à? "
Giọng nói này…
Động tác tay của Phó Vân Tiêu hơi khựng lại, và Erica vội vàng giật lấy điện thoại.
Nhưng Phó Vân Tiêu đã cúp điện thoại của Bạch Tô trước.
Anh cầm điện thoại và nhìn Erica với vẻ phán xét.
Giọng nói này không thể sai được.
Là giọng của Bạch Tô.
Còn cậu bé này là con của Bạch Tô?
"Làm phiền chú đưa điện thoại cho tôi."
Erica đưa tay ra đòi Phó Vân Tiêu trả lại điện thoại cho mình.
Nhưng Phó Vân Tiêu không để ý đến Erica, mà anh cứ nhìn chằm chằm vào Erica như thể anh đang cố gắng nhìn thấu Erica.
"Cha cậu là Lâm Lập? Mẹ cậu là Ann?"
Erica nhìn Phó Vân Tiêu cảnh giác.
"Chú hỏi những điều này làm gì?"
"Cho nên, người phụ nữ lần trước tôi nhờ cậu điều tra, cậu chần chừ không chịu đưa tư liệu cho tôi vì đó là mẹ của cậu?"
Cậu muốn bảo vệ mẹ mình, nên đương nhiên sẽ không nói cho Phó Vân Tiêu những thông tin mà mình điều tra được.
Erica nắm chặt dây đeo ba lô và nhìn Phó Vân Tiêu đầy ý thù địch: "Tại sao chú lại điều tra người đó?"
Cậu vẫn giấu diếm, không nói ra rằng đó là mẹ mình.
Lúc này, Phó Vân Tiêu không giải thích với Erica nữa, mà trực tiếp gọi điện cho Linda: "Lập tức thu xếp để bác sĩ Phùng làm xét nghiệm DNA. Tôi sẽ đến bệnh viện tư của anh ấy ngay lập tức."
Erica không hiểu gì cả.
Phó Vân Tiêu không trả lại điện thoại cho Erica, mà chỉ nói với Erica: "Cậu đi theo tôi."
"Vậy đưa điện thoại di động cho tôi trước, tôi sẽ gọi lại cho mẹ tôi."
"Không cần, đợi lát nữa có kết quả, cậu trả lời mẹ cậu luôn."
Phó Vân Tiêu nói với sự tự tin và quyết tâm.
Hẳn nào anh cứ thấy cậu bé này nhìn quen quen, hóa ra vì cậu giống anh ba phần, giống Bạch Tô bảy phần.
Chỉ là anh ấy chưa bao giờ nghĩ theo hướng đứa nhỏ là con ruột của mình nên hoàn toàn không để ý.
Khi nghĩ đến điều này, Phó Vân Tiêu cảm thấy vô cùng phấn khích!