Anh ta nhíu mày nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Mộ Vãn Vãn: “Khi nào anh Lâm tới thành phố A? Tôi đang đợi anh đấy.”
Người đàn ông cau mày khẽ nói: “Khi nào tôi tới thì sẽ tớm tìm cô.”
“Vậy anh phải đến sớm một chút nhé.”
Cô ta vẫn còn muốn nói chuyện tiếp thế nhưng người đàn ông đó lại giữ khoảng cách nói một câu: “Ở bên này tôi vẫn còn có việc, không nói chuyện với cô nữa.”
Nói xong câu đó anh ta liền cúp điện thoại.
Người đàn ông đi tới chỗ Bạch Tô. Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lập, đột nhiên cô cảm giác hai người tự dưng nói chuyện mà không biết tên nhau thì cũng rất kỳ.
Vì thế cô giới thiệu với anh ta: “Tôi là Bạch Tô. Phải xưng hô với anh như nào đây?”
“Lâm Lập.”
Khi người đàn ông nói ra tên của anh ta, Bạch Tô hơi gật đầu.
Cô có thể nhìn ra dòng máu của anh ta, có lẽ là mang dòng máu của nước Z.
“Vừa rồi bị điện thoại quấy rầy, tôi kể tiếp chuyện của tôi cho cô nghe.”
Bạch Tô không đáp lại, thế nhưng nhìn dáng vẻ của cô là biết cô đang lắng nghe Lâm Lập kể tiếp câu chuyện rồi.
Ánh mắt Lâm Lật nhìn xa xăm, anh ta đột nhiên quay sang hỏi Bạch Tô một câu: “Cô có cảm giác tôi giống với kẻ giết người hung ác không?”
Lúc này Bạch Tô mới quay sang nhìn Lâm Lập, bởi vì trông hắn có vẻ rất u sầu nên không hề giống với kẻ giết người.
Ít nhất kẻ giết người cũng phải lạnh lùng mới đúng.
Vì thế Bạch Tô lắc lắc đầu.
Lâm Lập nở một nụ cười tự giễu, tiếp tục kể câu chuyện còn đang dang dở: “Vì thế lần đó nhiệm vụ của tôi đã thất bại rồi. Sau khi thất bại tôi mới biết anh ta đang từng cưỡng ép một người phụ nữ làm những việc mà cô ấy không muốn làm. Anh ta nuôi cô ấy lớn, nuôi cô ấy như con gái từl lúc còn bé sau đó lại bán cô ấy đi. Sau này cô ấy dùng tiền bán thân tới tìm tôi để thuê tôi giết anh ta.”
“Vì thế lần thứ hai tôi không hề do dự mà giết hắn, sau khi đem thi thể của anh ta tới trước mặt cô ấy thì cô ấy mỉm cười nhìn tôi, nước mắt rơi xuống. Tôi trả lại tiền cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận.”
Lâm Lập ngừng lại một lát, anh ta nhìn Bạch Tô sau đó khẽ cười, nói: “Cô gái đó nói với tôi, tôi đưa tiền cho cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì, bở vì ở thế giới đó không cần tiêu đến tiền. Nói xong câu đó, cô ấy tự sát.”
Nghe xong chuyện này, trong lòng Bạch Tô không thể bình thản được nữa.
Bởi vì… câu chuyện này của Lâm Lập cộng thêm bối cảnh của anh ta thì có lẽ anh ta đã quen với việc sinh tử của đời người. Thế nhưng khi cô gặp Lâm Lập thì bạn của anh ta vừa mới qua đời, anh ta vì lo lắng cho bạn nên mới nhập viện cùng.
Một người đã quen với việc sinh tử, thậm chí coi nhẹ mạng người thế nhưng cũng vô cùng trân trọng mạng sống.
Sao anh ta có thể cân bằng được chứ, nội tâm phải mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể làm được chuyện này.
“Dọa cô rồi à?”
Lâm Lập đột nhiên trở lại vẻ mặt bình thường. Cô nhìn Lâm Lập, ánh mắt của anh ta nhìn Bạch Tô lúc này có chút trìu mến.
Bạch Tô lắc lắc đầu: “Không sao, dù sao tôi cũng chỉ nghe anh kệ lại.”
Sau khi nói xong câu đó cô nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nói với Lâm Lập: “Tôi còn có chuyện, đi trước nhé.”
Lâm Lập nhìn Bạch Tô, anh ta chỉ dịu dàng gật gật đầu.
Lúc Bạch Tô xuống lầu tâm trạng cô cũng không còn nặng nề như lúc lên lầu nữa. Có lẽ bởi vì sau khi Lâm Lập kể câu chuyện liên quan đến sinh tử kia, mặc dù không ảnh hưởng tới cô nhiều lắm thế nhưng chỉ nghe một câu chuyện thôi cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô xuống lầu sau đó trở lại khách sạn. Vương Tiểu Đồng thấy cô trở lại thì định an ủi vài câu thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tô thì chắc là không cần cô ấy phải an ủi nữa rồi.
Sau đó cô cùng Vương Tiểu Đồng ngồi máy bay mà Phó Cảnh Hoài đã sắp xết để vể nước, bình tĩnh xử lý tang lễ.
Trong thời gian đó, điện thoại của cô hết pin lúc nào cô cũng không biết, thế nhưng cô cũng không mở máy.
Cô máy móc xử lý tất cả mọi chuyện, sau khi chôn cất thi thể của mẹ xong cô mới buồn bã trở về nơi ở của mình và Vương Tiểu Đồng.
Cô khóc lớn.
Khóc xong lại ngủ một giấc.
Bạch Tô muốn bản thân quên hết những gì mà mình nên quên, thế nhưng nhận ra khi càng cố gắng quên đi thì cô lại càng nhớ tới. Sau đó cô bắt đầu đi tìm công việc mới.
Vốn dĩ cô lấy Phó Vân Tiêu là để có tiền chữa bệnh cho mẹ. Cô đã tìm tất cả mọi cách để chữa chạy cho mẹ thế nhưng bây giờ mẹ cô đã đi rồi, cô cũng không còn nơi nương tựa.
Bạch Tô suy nghĩ sau đó vẫn quyết định đi tìm việc.
Lúc này cô mới mở điện thoại lên.
Vừa mới mở máy, thông báo ồ ạt ập tới như thủy triều.
Bạch Tô nghe thấy tiếng thông báo vang lên dồn dập như vậy thì có chút đau đầu. Đa số là tới từ Phó Vân Tiêu, có một số tin rác, một số là tin nhắn của Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô không trả lời tin nhắn của Phó Cảnh Hoài, cô chọn gọi điện lại cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đang nổi giận với giám đốc ở văn phòng.
Mấy ngày nay nhà họ Phó vẫn còn rất hỗn loạn, mỗi ngày hắn đều phải ngủ lại công ty.
Đương nhiên hắn cũng không biết rốt cuộc Bạch Tô đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hôm đó bọn họ xích mích với nhau ở bệnh viện sau đó Bạch Tô nổi giận.
Khi hắn tức giận đuổi giám đốc ta khỏi văn phòng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Phó Vân Tiêu gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì vội vàng bắt máy.
“Alo? Rốt cuộc cũng nhớ đến việc gọi điện thoại cho tôi rồi à?”
Rõ ràng là có chút quan tâm trong đó thế nhưng khi Phó Vân Tiêu nói ra lời đó thì giọng điệu lại hoàn toàn khác.
Vốn dĩ tâm tình của Bạch Tô đang rất kém nên khi nghe Phó Vân Tiêu chất vấn cô chẳng muốn nói gì nữa, chỉ nói với hắn một câu: “Có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày nay em làm gì?”
“Xử lý chút chuyện riêng.”
Mấy ngày hôm nay những chuyện mà cô phải trải qua thật sự là rất khủng khiếp.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu lại không hề biết, vì thế khiến cô càng buồn hơn.
Thực ra trong lòng Phó Vân Tiêu cô chẳng quan trọng chút nào nhỉ.
Chỉ có mình cô cảm thấy bầu trời sụp xuống.
Nếu Phó Vân Tiêu đã không quan tâm thì cô cũng không muốn kể nữa.
Giọng nói của Phó Vân Tiêu rất bình thường, không tỏ ra quan tâm cũng chẳng nghe ra cảm xúc gì.
“Vây sao bây giờ mới gọi điện lại cho tôi?”
Khi Bạch Tô nghe thấy Phó Vân Tiêu nói vậy thì cô cảm thấy việc mà hắn nói là lẽ đương nhiên mà cô phải làm vậy.
Càng khiến cô khó chịu.
Ánh mắt cô trầm xuống, đáp lại Phó Vân Tiêu một câu: “Sợ làm phiền đến tổng giám đốc Phó nửa đêm đi gặp người đẹp nên không dám gọi điện.”
Bạch Tô cảm thấy mình đã bộc lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn trong những lời nói đó rồi.
Phó Vân Tiêu cũng cáu kỉnh vì sự thiếu kiên nhẫn đó của cô.
Hết cơn giận này đến cơn giận khác, Phó Vân Tiêu bực bội nới lỏng cả vạt.
Giọng nói cũng thiếu kiên nhẫn nói với Bạch Tô: “Tôi nay cùng nhau ăn bữa cơm đi. Tôi muốn gặp Bạch Tiểu Bạch.”