Cô ta gỡ cánh tay Thẩm Mạc Bá đang đặt trên người mình ra sau đó đưa tay lên xoa xoa thái dương, lên tiếng nói: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên duy trì quan hệ như lúc trước thì tốt hơn.”
Thẩm Mạc Bá vô cùng kinh ngạc, thế nhưng khi thấy Mộ Vãn Vãn nhíu mày, vẻ mặt của cô ta vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa.
“Sao chúng ta có thể suy trì quan hệ như lúc trước được?” Thẩm Mạc Bá hỏi lại: “Chuyện chúng ta làm đêm qua đã không thể giống như trước kia được nữa rồi.”
Quả thật… cho dù Mộ Vãn Vãn sau rượu, cô ta đã uống quá nhiều thế nhưng cô ta cũng không hề quên, vẫn nhớ rất rõ hai người họ đã phát sinh ra chuyện gì, sao lại có thể từ khách sạn đi về nhà Thẩm Mạc Bá sau đó lại điên cuồng suốt một đêm.
Thậm chí cô ta vẫn biết rõ suy nghĩ của mình lúc đó là gì? Là trả thù và phóng túng.
Lúc đó là phóng túng, mà bây giờ cô ta đã tỉnh táo lại rồi.
Ánh mắt của cô ta có chút lạnh lẽo, Mộ Vãn Vãn ngẩng đấu nhìn Thẩm Mạc Bá: “Tôi yêu Phó Vân Tiêu.”
“Vì thế…”
Cô ta ngừng lại một chút sau đó mới định nói tiếp với Thẩm Mạc Bá. Thế nhưng cô ta chưa kịp nói ra thì hắn đã ngắt lời sau đó buông tay ra khỏi người Mộ Vãn Vãn: “Tôi hiểu rồi.”
Khi nói những lời này, trong ánh mắt của Thẩm Mạc Bá tràn ngập đau khổ, hắn nói: “Được, làm theo ý của em.”
“Cảm ơn.”
Mộ Vãn Vãn nói một câu cảm ơn đầy xa cách, sau đó cô ta cầm túi xách lên rồi ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào người Mộ Vãn Vãn, sau khi cô ta ra ngoài thì ngay cả ánh sáng cũng không còn ở đó nữa. Cô ta lấy xe của Phó Vân Tiêu sau đó lái về nơi ở của hắn.
Lúc cô ta về đến cửa thì đã sắp đến giờ cơm tối rồi. Dì giúp việc đang tất bật ở phòng bếp, Mộ Vãn Vãn cẩn thận đặt túi xách xuống sau đó đi tới cạnh dì giúp việc, hỏi một câu: “Vân Tiêu đã về chưa?
Dì giúp việc lắc lắc đầu, bà nói: “Từ hôm qua đến giờ cậu Phó vẫn chưa về nhà.”
Mộ Vãn Vãn mỉm cười, cô ta gật gật đầu tỏ ý đã biết sau đó đi tới tủ lạnh lấy một cốc sữa chua. Lúc mở TV lên thì thấy đang chiếu một tiết mục giải trí, cô ta chậm rãi ăn hết cốc sữa chua tỏng tay.
Trong lúc ăn sữa chua, nước mắt của cô ta không tự ý thức được mà rơi xuống.
Cô ta ở bên ngoài làm chuyện gì với người đàn ông khác thế nhưng Phó Vân Tiêu lại không hề phát hiện ra, lại còn cả đêm không về.
Ha ha ha… Đúng là nực cười.
Hắn dùng sự thật để chứng minh cô ta không hề có địa vị một chút nào cả.
Đúng lúc này thì có âm thanh truyền tới từ phía cửa. Mộ Vãn Vãn vội vàng quay đầu lại thì thấy Phó Vân Tiêu đã trở về. Cô ta mau chóng lau sạch nước mắt trên mặt sau đó mỉm cười đi tới chỗ Phó Vân Tiêu.
“Sao thế?”
Ánh mắt xa cách của Phó Vân Tiêu hiện lên rất rõ ràng cho dù hắn có nói những lời quan tâm đi chăng nữa.
Mộ Vãn Vãn chỉ biết cười cười, cô ta giải thích với Phó Vân Tiêu: “Không có gì, chỉ là xem TV xong thấy cảm động quá.”
Trong TV lúc này đang chiếu tin trong giới giải trí có một nam nghệ sĩ có vợ ngoại tình với người quản lý. Phó Vân Tiêu thấy Mộ Vãn Vãn nói dối, lông mày của hắn nhíu càng chặt hơn.
“Em chắc chắn là tin tức này cảm động chứ?”
Mộ Vãn Vãn cuống quýt quay đầu lại, khi nhìn thấy tin tức đang chiếu trên TV thì ngẩn người, không đáp lại câu nào.
Đúng lúc này thì dì giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, bà vừa bưng bát canh đặt lên bàn vừa nói: “Haiz, làm gì có chuyện cô Mộ xem tin tức xong mà khóc chứ. Rõ ràng là sợ cậu Phó lo lắng đấy. Trước kia tôi mang thai cũng hay lo được lo mất, mỗi ngày gặp một chuyện nhỏ xíu thôi mà cũng không thể nhịn khóc được.”
“Thật thế sao?”
Phó Vân Tiêu cúi người, hắn quan tâm nhìn Mộ Vãn Vãn.
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới gật đầu phối hợp theo, giả bộ mình rất đáng thương.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của Mộ Vãn Vãn. Hắn giúp Mộ Vãn Vãn lau nước mắt xong mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Không khóc nữa, phải làm gương cho em bé mới được.”
Mộ Vãn Vãn làm nũng với Phó Vân Tiêu, cô ta “ừm” một tiếng.
Sau đó mới chậm rãi theo Phó Vân Tiêu tới bàn ăn.
Bữa cơm hôm đó vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn tối xong, Mộ Vãn Vãn cầm ipad sau đó mở ra một video nuôi dạy con cái. Cô ta vừa xem vừa dịu dàng nhìn Phó Vân Tiêu.
Những lời mà dì giúp việc nói lúc nãy đã làm Mộ Vãn Vãn có một linh cảm. Cô ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Thực ra tối qua em có đi gặp một người bạn cũ.”
“Cô ấy kết hôn rồi, đúng lúc tới thành phố của chúng ta để điều tra. Em cũng đã gặp chồng của cô ấy, cảm thấy bọn họ rất ngọt ngào và hạnh phúc.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch trên tay, nghe thấy Mộ Vãn Vãn nói vậy hắn mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
“Em thấy hạnh phúc cho cô ấy à?”
“Ừm. Đồng thời cũng đau lòng cho bản thân mình.”
Mộ Vãn Vãn giống như muốn nói xong lại thôi: “Em yêu đương sớm hơn so với cô ấy. Trước đây em còn là người mà cô ấy ngưỡng mộ nữa. Thế nhưng bây giờ…”
Mộ Vãn Vãn không nói hết câu nói đó, cô ta giả bộ không muốn theo thêm bất kỳ điều gì nữa mà chỉ hơi cười mỉm sau đó rúc vào lồng ngực của Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
“Vân Tiêu, cũng may chúng ta lại có thể ở bên nhau. Hơn nữa còn có em bé của chúng ta.”
Thoạt nhìn, gương mặt của Mộ Vãn Vãn tràn ngập hạnh phúc.
“Trước kia em luôn muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, càng theo đuổi thì tương lại sẽ càng phát triển. Thế nhưng sau này khi rời khỏi anh em mới phát hiện, nếu như không có anh thì sự nghiệp có phát triển cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh chính là tất cả của em.”
Mộ Vãn Vãn thổ lộ, Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt của hắn thâm trầm, rõ ràng hắn biết Mộ Vãn Vãn muốn hắn đưa ra một lời hứa hẹn.
Hơn nữa Mộ Vãn Vãn đang mang thai con của hắn.
Thế nhưng… Phó Vân Tiêu không thể nói ra được.
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, hắn chỉ đưa tay ra ôm Mộ Vãn Vãn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta.
Mộ Vãn Vãn hiểu rất rõ, cô ta không nhắc tới nữa mà chỉ nhắm mắt lại để tận hưởng giây phút này.
…
Sau khi Bạch Tô về đến nhà cô lại càng thấy tức giận hơn. Cô tiện tay ném chiếc iphone X mà Phó Vân Tiêu đưa vào trong tủ sau đó phải đi uống một cốc nước lớn mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.
Vương Tử Đồng đang đắp mặt nạ, cô ấy đi từ phòng ngủ đi ra sau đó cầm chiếc iphone X trong tay rất lâu, không khỏi cảm thán: “Cậu có cần hào phóng như vậy không!”
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Đồng: “Phó Vân Tiêu cho.”
“Phó Vân Tiêu quá tốt rồi còn gì!” Vương Tiểu Đồng không khỏi khen ngợi.
Bạch Tô lại bày ra vẻ mặt u sầu: “Phó Vân Tiêu đã sỉ nhục tôi.”
Bạch Tô thở dài một tiếng, cuộc sống này đúng là gian nan mà.
Thế là cô đứng dậy muốn đi vào phòng ngủ tìm Bạch Tiểu Bạch để tâm trạng vui hơn một chút. Thế nhưng khi mở cửa phòng ngủ của Bạch Tiểu Bạch thì lại thấy con bé không ở đó.
“Bạch Tiểu Bạch đâu?”
“Hôm nay Lương Giản Ý có một giáo viên tới dậy piano, thằng bé muốn mời con bé cùng chơi nên sáng sớm đã cho người qua đón rồi.”
“!”
Bạch Tô kinh ngạc.
“Sao cậu không cản con bé!”
Bây giờ cô không hề muốn tiếp xúc với những người ở bên cạnh Phó Vân Tiêu.