Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Cảnh Hoài lại đi vào trong phòng tắm.

Nước lạnh dội khắp người khiến anh ta trở nên bình tĩnh nhưng thứ bình tĩnh kì quái đó lại ăn mòn cả người anh.

Như ngàn vạn con kiến đang bò qua bò lại và châm lửa trong người anh vậy.

Phó Cảnh Hoài không hay gặp phải cảm giác này.

Thật ra mấy năm nay sau khi xảy ra chuyện Chu Sa rời đi thì anh ta cũng không quan tâm lắm, thế nhưng sau khi Bạch Tô xảy ra nguy hiểm và anh ta hoàn toàn mất liên lạc với Bạch Tô thì hằng đêm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu và thậm chí là bắt đầu cam chịu.

Đó chính là thời điểm anh ta bắt đầu chơi cùng với đám ăn chơi trác táng này, tham gia những trò đốt tiền của đám con ông cháu cha, chơi những trò ngu ngốc và thậm chí là uống rượu cùng với phụ nữ.

Thế nhưng anh lại không dính vào cờ bạc và cũng không muốn chạm vào người phụ nữ không thú vị khác, anh chỉ hút thuốc, cũng không chạm vào mấy thứ đồ chơi kia.

Bấy giờ... Phó Cảnh Hoài làm bác sĩ và nghề nghiệp chuyên môn nói cho anh ta biết mình đã bị bỏ thuốc.

Thật ra mấy năm nay bỏ nghề không đụng tới, nếu không khi ly nước dừa đó tới tay, anh ta chỉ cần ngửi là nhận ra được thì làm gì có chuyện bị bỏ thuốc.


Anh ta càng nghĩ càng phiền chán.

Tranh thủ lúc cảm giác kiến bò trở nên yếu ớt dần, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng ra khỏi phòng tắm và bắt đầu tìm kiếm những loại thước mình có trong tay đổ hết ra, mấy loại thuốc phối hợp với nhau có thể tạo thành thuốc giải nhưng có một vị thuốc cuối cùng anh ta lại không biết là gì.

Anh ta nhìn chằm chằm hai loại thuốc trên tay thật lâu những vẫn không chắc loại nào mới là đúng.

Anh ta đã bỏ nghề quá lâu rồi.

Đúng lúc đó thì một bóng hình chợt hiện lên trong đầu Phó Cảnh Hoài.

Đến tận bây giờ Phó Cảnh Hoài vẫn không nghĩ đến những cảnh có Chu Sa, thậm chí anh ta còn chẳng thèm quan tâm từ cái ngày Chu Sa đi mất, thời gian cứ thế trôi qua.

Bản thân anh ta cảm thấy mình sống quá thoải mái và tự tại...

Đúng lúc đó thì Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên cầm lấy di động và chẳng hiểu sao lại gọi cho Chu Sa.

Cuộc gọi này... Có người nghe máy không?

Kết quả là anh ta chờ rất lâu, khi Phó Cảnh Hoài tưởng mình không thể gọi được thì bỗng nghe thấy giọng Chu Sa ở đầu dây bên kia.

Chu Sa đã chờ đợi cược điện thoại này rất lâu nhưng khi nghe máy lại làm bột như không quan tâm lắm.

"Alo?" Chu Sa khẽ nói.

Đầu dây bên kia là giọng nói của Phó Cảnh Hoài: "Tôi hỏi em một câu, trúng thuốc kích dục thì loại thuốc giải cần có thành phần quan trọng gì?"

Phó Cảnh Hoài cho Chu Sa một lựa chọn.

Chu Sa nghe xong bèn nói đáp án cho Phó Cảnh Hoài rồi lại cười nhạo nói: "Phó Cảnh Hoài, nhiều năm trôi qua như thế anh lại gọi điện thoại cho tôi để hỏi cái câu này ư?"

Câu cô ấy nói khiến Phó Cảnh Hoài sửng sốt: "Phó Cảnh Hoài, nhiều năm như vậy, anh hoàn toàn có thể tìm được một người khác." Chu Sa lại nói.

Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên nhận ra người anh đang gọi điện thoại là Chu Sa, sau đó anh chần chừ vài giây vẫn không nói gì với Chu Sa, thậm chí là giải thích một câu thôi cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh ta cứ ngầm nước lạnh mãi không bước ra.

Không nghĩ nữa! Anh ta cần bình tĩnh! Cực kì bình tĩnh.

Năm đó sau khi bị bỏ thuốc, Chu Sa bước vào phòng anh ta, khi đó anh ta luôn tưởng là mình nhận nhầm Chu Sa thành Bạch Tô nên mới xảy cớ sự như thế, sau đó thành ra chuyện.

Thế nhưng hôm nay tại sao anh lại muốn gọi điện thoại cho Chu Sa?

Tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy nhưng anh ta lại không muốn tìm một người phụ nữ khác mà lại cố gắng chịu đựng?

Đáp án của những câu trả lời đó là thứ Phí Cảnh Hoài không dám hỏi chính mình.

Dù Chu Sa đã nói cho anh ta biết thuốc để phối hợp nhưng Phó Cảnh Hoài cũng không sử dụng đến nó, anh ta cứ ngâm mình trong nước lạnh như thể đang tự hành hạ bản thân mình.

Ngày hôm sau, Bạch Tô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang mình nằm ở trên giường và bên cạnh là Phó Vân Tiêu.

Cô sợ đến mức vội vàng xuống giường nhưng khoảnh khắc nhận ra trên người mình không hề có quần áo mặc bèn tức giận rồi lại đỏ bừng cả mặt.

Tức giận và căm hờn là thật nhưng chuyện xấu hổ đó cũng đã diễn ra.

"Tỉnh rồi hả?" Phó Vân Tiêu tỉnh giấc nhìn thấy Bạch Tô đang trợn mắt nhìn mình bèn nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Tô nhìn vào đôi mắt tăm tới như ác ma của Phó Vân Tiêu thì chợt giơ tay lên cho Phó Vân Tiêu một cái tát.

Tiếng vang giòn tan vẫn quanh quẩn trong phòng.

Phó Vân Tiêu còn không kịp phản ứng thì Bạch Tô đã mặc đồ lót vào rồi ôm áo khoác muốn trốn khỏi căn phòng này thật nhanh, trốn khỏi tên ma quỷ này.

Vừa mới ra tới cửa, chưa kịp mở đã bị Phó Vân Tiêu nắm chặt cổ tay.

"Em làm gì thế? Tại sao phải đi?"

"Một bạt tai là nhẹ rồi đấy, tôi hận không thể cho anh mười cái, tát, một trăm cái tát, một ngàn một vạn..." Bạch Tô căm tức nhìn Phó Vân Tiêu!

Cô cảm thấy mình thật là khờ, tại sao hôm qua cô lại lên xe Phó Vân Tiêu?

Thậm chí có một khoảng thời gian cô còn cảm thấy Phó Vân Tiêu cũng khá là đàng hoàng, chỉ nhận nhầm mình mà thôi.

Thế nhưng sự thật hoàn toàn khác, Phó Vân Tiêu chính là tên cầm thú!

Cầm thú!

"Em có muốn nghe thử những gì xảy ra ngày hôm qua không?" Phó Vân Tiêu hỏi.

"Đừng mặt dày mày dạn như thế!" Rõ ràng biết cô là người phụ nữ đã có chồng, chuyện hôm qua khiến cô trở nên trơ trẽn.

"Anh thật sự quá đê tiện, người đàn ông như anh khiến con người ta cảm thấy ghê tởm."

Bạch Tô nói thế: "Mong là sau này anh đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, đi càng xa càng tốt và tốt nhất mà mãi mãi đừng bao giờ nhắc tới những gì đã xảy ra giữa chúng ta."

Tối qua có một khoảnh khắc Bạch Tô còn hỏi Phó Vân Tiêu là có phải họ từng quen biết nhau, cảm giác cực kì quen thuộc.

Thế nhưng hôm nay Bạch Tô lại biểu hiện như thể cô đã quên hết tất cả mọi thứ.

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Bạch Tô hỏi: "Em muốn phân chia rõ giới hạn với tôi như thế ư?"

"Đúng vậy!" Bạch Tô căm ghét Phó Vân Tiêu, nói đúng hơn đó là điều cô muốn và khao khát làm nhất.

"Chuyện không qua không phải như những gì em nghĩ, tôi cũng không ép buộc gì em cả. Em có thể cẩn thận nghĩ lại xem sao." Phó Vân Tiêu lại nghiêm túc nhắc nhở Bạch Tô.

Bạch Tô nghe đến những lời đó thì thoáng sững người.

Cô bỗng nhiên nhớ tới sau khi cô lên xe Phó Vân Tiêu đã bắt đầu thấy cơ thể mình nóng lạ.

Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu: "Thế nên sau khi tôi lên xe anh đã làm cái gì?"

"Tôi không làm gì trên xe mình cả, tôi cũng không biết là em sẽ bước lên xe mình." Phó Vân Tiêu giải thích.

Dường như Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu nói cũng có lý.


Cô lại nhíu mày nhìn Phó Vân Tiêu: "Thế tại sao anh lại táy máy tay chân với tôi?"


"Tự em ngẫm lại xem." Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô.


Bạch Tô lại nghĩ... Dường như cô có thể nhớ mang máng mình chạm vào tay Phó Vân Tiêu, sau đó hình như cũng là cô chủ động hôn lên môi Phó Vân Tiêu!


Sau đó nữa thì sao... Bạch Tô cảng nghĩ thì mặt lại càng đỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK