"Tại sao lại nói như vậy, cậu cảm thấy tôi thích hợp làm trinh thám sao?"
Vương Tiểu Đồng cho Bạch Tô một nụ cười nhẹ.
Bạch Tô chỉ quay mặt đi, "Đừng, cậu thích hợp làm biên kịch đấy."
"Không phải! Tôi nghiêm túc mà, tôi tuyệt đối không nghĩ bừa!"
Vương Tiểu Đồng nghiêm mặt nhìn Bạch Tô, thậm chí vì có thể cùng Bạch Tô trao đổi tốt hơn, ngay cả dây an toàn của mình cũng tháo ra, dù sao cô cũng không muốn lái xe!
"Cậu dạo này có đọc được một số bài đăng ở trên mạng không, hôm nay tôi ở trên mạng xem, có người cả nhà bọn họ đều thích ăn thanh đạm, nhưng có mỗi một mình hắn thích ăn cay, sau đó hắn mới phát hiện, hắn không phải con ruột của nhà này, cha mẹ ruột của hắn là người Tứ Xuyên!"
"..."
Bạch Tô khiếp sợ nhìn Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng tiếp tục nói, "Phía dưới bài viết này còn có một đống người nói mình cũng nhờ vậy mà tìm được cha mẹ ruột của mình."
"..."
Bạch Tô càng khiếp sợ.
"Mẹ!" Lúc này, Bạch Tiểu Bạch bỗng nhiên chen vào một câu, nhìn Bạch Tô, nói, "Mẹ, vừa nãy chú đến đây, Tiểu Bạch muốn đi đến nhà chú chơi!"
Nói xong, cô lại tiếp tục ngoan ngoãn ăn khoai tây chiên.
Vương Tiểu Đồng cảm thấy lời mình nói như được kiểm chứng, vô cùng đắc ý nhìn Bạch Tô.
"Cậu không cảm thấy Bạch Tiểu Bạch và Phó Vân Tiêu tự nhiên rất thân thiết sao? Đây có lẽ là một loại tình cảm tự nhiên giữa hai cha con."
"Không phải Tiểu Bạch vẫn cùng cậu thân thiết rất tự nhiên sao."
Bạch Tô liếc Vương Tiểu Đồng một cái, phân phó Vương Tiểu Đồng, "Lái xe đi, tôi hơi đói, đưa Tiểu Bạch đi ăn chút đồ ăn ngon đi."
Vương Tiểu Đồng thắt dây an toàn, một bên lái xe, nhưng có chút không cam lòng liền tiếp tục nói về đề tài này.
"Tôi không đùa đâu, tôi cảm thấy cậu nên đi điều tra một chút về máy quay an ninh của cái khách sạn năm đó."
"Tìm được thì đã sao?"
Thời điểm Bạch Tô nói những lời này, giọng có chút ảm đạm.
Thật ra thì, không phải là cô không đi tìm.
Năm đó, cô vẫn cho là mình cùng Phó Cảnh Hoài phát sinh quan hệ, cho nên, lúc ấy dĩ nhiên không nghĩ tới việc điều tra ghi chép của khách sạn.
Sau đó... Khi cô biết mình bị Từ Trường Thư tính kế, ngay sau đó lại bị vu oan, bị đuổi ra khỏi ngành y, cô liền không nghĩ tới việc đi điều tra nữa.
Về sau, cô sinh ra Bạch Tiểu Bạch, tiền thuốc thang trước mắt làm cho cô hít thở không thông.
Cô muốn đi tìm người đàn ông đó sau đó cùng người đàn ông lập thành một gia đình, cùng nhau nuôi Bạch Tiểu Bạch.
Nhưng, thời điểm cô đến đó, cái khách sạn kia đã không còn ở đó nữa, nó đã được đổi thành một câu lạc bộ giải trí rất lớn.
Cho nên, đừng nói máy quay an ninh năm đó, người năm đó cũng khó có thể tìm được.
Thật ra Vương Tiểu Đồng vẫn muốn cùng Bạch Tô nói chuyện này thêm một chút, để cô tranh thủ một chút, nhưng, thời điểm cô xoay người nhìn về phía Bạch Tô, thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô lúc này liền không biết phải làm sao.
Cô do dự một chút, nhưng vẫn đem tất cả những lời muốn nói thu lại.
Đổi thành, "Tôi phát hiện một nhà hàng mới, mùi vị vô cùng ngon, đều là thức ăn tươi sống, vô cùng sáng tạo, cũng không xa đây lắm, chúng ta đi ăn đi."
Bởi vì thay đổi đề tài, cho nên, Bạch Tô lập tức đáp ứng, mất mát ưu tư trong mắt cũng bị che giấu đi.
Bạch Tô đi theo Vương Tiểu Đồng đến nhà hàng mới mở kia, Vương Tiểu Đồng đi trước xếp hàng, Bạch Tô ở phía sau ôm Bạch Tiểu Bạch xuống xe.
Sau đó, nhanh chóng vào nhà hàng.
Chẳng qua là, lúc Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng vừa vào nhà hàng, có hai người ở phía xa xa.
"Vãn Vãn, chúng ta đi vào đi?"
Thời điểm một người phụ nữ ở bên cạnh nhắc nhở Mộ Vãn Vãn, Mộ Vãn Vãn mới thu hồi ánh mắt.
Nhẹ nhàng nói một tiếng, "Vào thôi."
"Ừ, được, cậu vừa nhìn cái gì vậy?"
Người phụ nữ đó hỏi lại một câu, nhưng Mộ Vãn Vãn chỉ lắc đầu một cái, " Bỏ đi, không có chuyện gì."
Cô không nói cho cô bạn thân bên cạnh biết... Chẳng qua, sau khi đi vào, cô đặc biệt tìm một vị trí cách xa Bạch Tô, nhưng lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của các cô.
Nhìn hồi lâu, Mộ Vãn Vãn đứng dậy, mượn cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại cho Thẩm Mạc Bá.
Sau khi điện thoại được kết nối, Mộ Vãn Vãn lập tức sửa lại giọng nói ôn hòa, "Mạc Bá, có bận không?"
Thẩm Mạc Bá lúc này đang đang họp, hắn đưa tay hướng về phía mọi người làm một tư thế tạm dừng, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, "Không bận, em nói đi."
"Tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người."
"Ai?"
"Bạch Tô và đứa bé trong hình có quan hệ gì."
Mộ Vãn Vãn do dự một chút, mới lên tiếng, "Tôi lập tức gửi hình qua cho anh, phiền anh rồi, Mạc Bá."
" Được, không phiền."
Sau khi Mộ Vãn Vãn cúp điện thoại Thẩm Mạc Bá liền nhận được tấm hình kia, sau đó hắn nhanh chóng mở tấm hình ra, quan sát đứa bé trên tấm ảnh.
Bạch Tô lúc ấy đang đút cho cô bé ăn cái gì đó, trong hình cô bé nhìn vừa nghe lời vừa đáng yêu.
Cảm nhận đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy sẽ nghĩ Bạch Tô và cô bé là quan hệ mẹ con.
Nhưng, nếu Mộ Vãn Vãn muốn điều tra, Thẩm Mạc Bá sẽ tra cho cô.
...
Ban đêm.
Mộ Vãn Vãn chưa nhận được tin tức từ Thẩm Mạc Bá, cô nhìn đồng hồ trên tường, mặc cho mình một chiếc áo khoác liền đi ra khỏi cửa.
Trực tiếp đi đến công ty của Phó Vân Tiêu.
Lúc này, đèn ở công ty Phó Vân Tiêu vẫn sáng trưng.
Mộ Vãn Vãn đi vào thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, thấy phòng làm việc của Phó Vân Tiêu vẫn có ánh sáng, cô liền gõ cửa một cái.
"Mời vào."
Phó Vân Tiêu nói một tiếng mời vào, cũng không ngẩng đầu lên.
Lúc này, Mộ Vãn Vãn đi tới, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng tìm một chiếc ghế sofa ngồi ở một bên.
Phó Vân Tiêu cứ nghĩ là nhân viên đến làm việc, thấy người này sau khi đi vào lại không nói gì, không khỏi ngẩng đầu lên.
Mới phát hiện là Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn thấy Phó Vân Tiêu phát hiện ra mình, mới đứng dậy, cười cưới đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu.
Cô cố ý đi vòng qua sau lưng Phó Vân Tiêu, bàn tay mềm mại không xương tay đè lên bả vai Phó Vân Tiêu, muốn giúp Phó Vân Tiêu thả lỏng.
Phó Vân Tiêu tiện tay, cầm tay Mộ Vãn Vãn bỏ xuống, "Không cần, như vậy quá vất vả cho cô rồi."
Hắn nói như vậy, nhưng cũng tránh được cùng Mộ Vãn Vãn tiếp xúc.
Mộ Vãn Vãn cũng không khó chịu, cô chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, làm bộ như vô tình cùng Phó Vân Tiêu nói, “Gần đây em xem một chương trình tạp kỹ, là về việc bố và con cùng ra ngoài chơi, sau đó phát hiện rất nhiều câu chuyện kì thú, những đứa trẻ trong đó cũng rất đáng yêu, rất bụ bẫm, có đứa thì đẹp trai, có đứa thì có IQ cực cao."
Phó Vân Tiêu nhìn Mộ Vãn Vãn, biết Mộ Vãn Vãn còn chưa nói hết, liền chờ cô nói tiếp.
Mộ Vãn Vãn thấy Phó Vân Tiêu không có ý định trả lời, mới hỏi, "Vân Tiêu, anh thích trẻ con không?