“Đầu tôi đau quá, tôi không đứng vững được.”
Giọng nói của Văn yếu ớt, cả cơ thể không còn một chút sức lực, đôi tay ôm chặt lấy ngực của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vẫn còn cầm bình nước trong tay, hiển nhiên anh không thể ứng phó được trường hợp Văn ngã vào lòng mình.
Tiếp sau đó, anh bỏ bình nước xuống bàn, đang chuẩn bị đẩy Văn ra, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, ngay sau đó Bạch Tô cùng một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ ngoài cửa vội vàng chạy vào.
“Bác sĩ, là ở đây...”
Bạch Tô sốt ruột đưa bác sĩ vào phòng, vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cảm thấy có chút bất ngờ, hơn nữa Văn còn đang nằm trong ngực của Phó Vân Tiêu, hành động này thật sự rất thân mật.
Trong nháy mắt, Phó Vân Tiêu nhanh tay đẩy Văn từ trong ngực mình ra ngoài.
“Văn đau đầu, em lại đây đỡ Văn lên giường nghỉ ngơi đi.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, anh bình tĩnh mở miệng, dìu Văn giao cho Bạch Tô.
Vừa nghe Phó Vân Tiêu nói xong, Bạch Tô cũng cẩn thận đưa Văn lên giường.
“Đầu cô rất đau sao? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Để bác sĩ khám cho cô.”
Bạch Tô cẩn thận hỏi thăm cô ta, sau đó vẫy vẫy tay, ý bảo bác sĩ mau lại đây.
Tuy rằng Bạch Tô vừa vào cửa thì đã nhìn thấy Văn dựa vào ngực của Phó Vân Tiêu, nhưng chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ cẩn thận.
Hơn nữa trải qua cùng nhau khoảng thời gian này, cô tin tưởng Văn, cũng tin tưởng Phó Vân Tiêu.
Bác sĩ đưa ống nghe đặt ở ngực của Văn, cẩn thận nghe nhịp tim, kiểm tra yết hầu của Văn, hỏi thăm về bệnh tình của cô ta.
“Cô Văn chỉ là bị cảm lạnh dẫn đến phát sốt, cô nhớ uống thuốc đúng giờ thì sức khỏe sẽ tốt lên, hơn nữa cô phải ngủ sớm, bổ sung thêm chất để cơ thể mau chóng hồi phục.”
Sau đó bác sĩ lấy cho Văn vài loại thuốc cảm, vì để cho Văn thoải mái nghỉ ngơi, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cũng rời đi, trở về phòng của họ.
Hai người vừa mới về lại phòng, phục vụ lại đi tới gõ cửa.
“Anh Phó, Lion tìm anh, gọi ngày tới phòng của anh ấy một chút.”
Phục vụ nói chuyện rất lễ phép, nói xong câu này, anh ta liền rời khỏi phòng.
Phó Vân Tiêu vừa mới đi vào phòng không bao lâu, sau đó lại đi ra ngoài, tới chỗ Lion.
Trong phòng, Lion đang ngồi ăn trái cây.
Thấy Phó Vân Tiêu tiến vào, Lion rất cẩn thận, nhìn ngó xung quanh, xác định không có người lạ theo sau, sau đó khóa trái cửa phòng.
“Gần đây có một người tên Caesar đã gọi điện cho tôi, anh biết là ai không?”
Lion cố ý nói thì thầm với Phó Vân Tiêu.
Nghe được cái tên Caesar, Phó Vân Tiêu nhíu mày, sau đó lại trở nên rất bình tĩnh.
“Sao vậy? Người này có vấn đề gì sao?”
Phó Vân Tiêu không trả lời anh biết hay không biết, mà anh hỏi trực tiếp sự việc cụ thể từ Lion.
“Vừa mới lúc nãy, tôi lại nhận được điện thoại của người này, nhưng người này gọi cho tôi mấy lần, đều là tới nói chuyện hợp tác, nhưng trùng hợp là tất cả những hạng mục anh ta muốn tôi cùng hợp tác đều giống như hạng mục của bên anh, hơn nữa báo giá thấp hơn so với anh...”
Lion liếc nhìn Phó Vân Tiêu một cái đầy ẩn ý.
“Cho nên, anh không chút do dự gì liền từ chối anh ta, đúng không?”
Phó Vân Tiêu cũng không hoảng hốt, con mắt sắc bén nhìn Lion, bình tĩnh mở miệng.
“Thông minh!”
Lion liền mở miệng tán thưởng.
“Tuy rằng anh ta báo giá đều thấp hơn anh trên mọi phương diện, nhưng tôi tin tưởng anh, chúng ta vẫn luôn hợp tác.”
Lion lại nói tiếp: “Lý do tôi nói điều này với anh điều này là để nhắc nhở anh, tôi nghĩ anh ta là đối thủ cạnh tranh của anh. Anh ta đang cố tình hạ giá và nhắm vào anh. Ngoài tôi ra, chắc chắn anh ta cũng phải liên hệ với các khách hàng khác của anh.”
Lion nhiệt tình nhắc nhở Phó Vân Tiêu.
“Tôi rõ rồi.”
Phó Vân Tiêu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, anh gật đầu.
Sau một hồi suy nghĩ, Phó Vân Tiêu liền mở miệng: “Anh nói cũng rất đúng, anh có thể cho tôi xin một vài thông tin về Caesar không?”
Giọng điệu của Phó Vân Tiêu ngập ngừng, anh vừa nói vừa quan sát những thay đổi trong biểu hiện của Lion.
Lion gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, do dự một chút, sau đó anh ta từ chối Phó Vân Tiêu.
"Dù sao thì không có cách nào tiết lộ chuyện này, chuyện này liên quan đến bí mật thương mại, tôi không thể nói được.”
Lion rõ ràng là có chút khó xử.
“Không sao, tôi hiểu rồi.”
Thấy Lion từ chối anh, Phó Vân Tiêu cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Sau vài câu nói, anh rời khỏi phòng Lion, Phó Vân Tiêu lấy di động ra, gọi điện thoại cho thư ký.
“Điều tra một chút về một người tên Caesar.”
Sau khi nhấc máy, Phó Vân Tiêu lạnh lùng, ra mệnh lệnh cho thư ký.
“Điều tra Caesar?”
Trong điện thoại, giọng nói của thư ký rõ ràng có chút nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Phó, đây không phải là tên lúc trước mà ngài dùng sao? Sao ngài lại kêu tôi điều tra ngài?”
Hiển nhiên, thư kí không biết lại xuất hiện một người tên Caesar khác.
“Có một người khác tên là Caesar, chủ động liên hệ tới khách hàng để cạnh tranh, là cạnh tranh không công bằng, cô mau điều tra về anh ta đi.”
Phó Vân Tiêu nhẫn nại tính tình giải thích một câu.
“Được, Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ.”
Bây giờ thư ký mới hiểu rõ ý của Phó Vân Tiêu, sau khi nói xong, cô cúp điện thoại, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Ở bên kia, Phó Vân Tiêu vừa mới rời đi phòng ngủ không bao lâu, điện thoại di động của Bạch Tô liền vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là một số điện thoại xa lạ, hơn nữa dãy số trên điện thoại là số điện thoại của nước ngoài, Bạch Tô nghĩ đây là cuộc gọi quảng bá sản phẩm qua Internet và cô không muốn trả lời nó..
Điện thoại reo liên tục, Bạch Tô trực tiếp nhấn tắt máy.
Cô vừa quăng điện thoại xuống, vẫn là dãy số điện thoại đó gọi cho cô.
Tình hình gì đây nhỉ?
Không hiểu sao số điện thoại này lại gọi liên tục như vậy, chần chừ mãi cô ấy mới bắt máy.
“Xin chào.”
Bạch Tô điềm đạm chào hỏi.
“Dì Bạch, con là Bạch Hà.”
Không còn thời gian chào hỏi, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Hà, vô cùng nôn nóng.
Nghe được giọng của Bạch Hà, Bạch Tô cẩm thấy lo lắng, cô và Bạch Hà ít khi trực tiếp gọi điện thoại, trừ phi là Bạch Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện.
Không đợi Bạch Tô phản ứng lại, Bạch Hà sốt ruột hét lên một câu: “Dì Bạch à, trong lúc đóng phim Tiểu Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại đang ở bệnh viện, yêu cầu người nhà ký tên đồng ý phẫu thuật.”
Tuy rằng ban đầu Bạch Tô đã đoán được đã xảy ra chuyện không tốt, nhưng khi nghe Bạch Hà nói yêu cầu người nhà ký tên, cô ngơ ra tại chỗ.
Người nhà ký tên đồng ý... cuối cùng Bạch Tiểu Bạch làm sao vậy?
Bạch Tô hét lên với Bạch Hà.
“Sao lại như vậy?”
Có thể nghe thấy giọng của Bạch Tô đã không còn giữ được bình tĩnh, tay cầm điện thoại cũng run lên.
“Tiểu Bạch bị ngã từ trên sân khấu xuống, bác sĩ yêu cầu lập tức phẫu thuật, nhưng phải có người nhà ký tên đồng ý phẫu thuật.”