Bạch Tô bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, đừng để ý đến Tạ Dương nữa, nếu đã biết người ta có vợ rồi thì nên có chừng mực."
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, cô nói cho tôi nghe đi."
Thư ký bắt đầu lôi kéo cánh tay của Bạch Tô làm nũng, Bạch Tô bất đắc dĩ liếc mắt nhìn thư ký: "Lúc trước cô cũng có quen mấy người bạn trai rồi, đều là nhấc lên được buông xuống được, sao lần này lại chủ động vậy?”
Bạch Tô cau mày, cô cũng không hiểu vì sao bây giờ tính tình thư ký lại thay đổi như vậy, biến thành cái dạng này?
Thư ký nghe thấy trong lời nói của Bạch Tô ít nhiều có ý nhắc nhở thì hơi trề môi không nói thêm gì nữa, nghiêm túc lái xe.
Buổi tối Bạch Tô về nhà mệt mỏi nằm trên giường, ngay khi cô nhàm chán định cầm điện thoại nghịch một lúc thì phát hiện có tin tức mới lóe lên trên màn hình.
"Hoàng tử viết nhạc Trịnh Nãi Liêu về nước, một lượng lớn fan hâm mộ rất cuồng nhiệt, tạo nên cơn sốt âm nhạc mới."
Bạch Tô nhìn tiêu đề cũng không định nhấn vào xem, chỉ là nhìn người đàn ông trong ảnh có cảm giác rất quen thuộc nhưng Bạch Tô cũng không biết là ai.
Cô cau mày, nhưng vẫn không có ý định nhấn vào xem tin tức liền thoát ra, nằm trên giường.
Kết quả, cô vừa nằm xuống thì điện thoại lại vang lên.
Vẫn là số lạ lúc trước, nhưng lần này không phải gửi tin nhắn đến mà là trực tiếp gọi điện thoại tới.
Bạch Tô giật mình cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn một cái rồi mở khóa tiếp cuộc gọi.
"Alo, anh là?"
"Em quên anh rồi à?"
Giọng nói trầm thấp đặc biệt dễ nghe, nghe vào tai mà làm Bạch Tô cảm thấy tê dại.
Bạch Tô giật mình ngồi dậy từ trên giường, nghiêm túc cầm điện thoại hỏi người ở đầu dây bên kia: "Anh là ai?"
"Anh là Chính Chính."
"Chính Chính?"
Bạch Tô nghe đến cái tên này thì không khỏi sững sờ mất một lúc, cô chớp mắt hỏi: "Anh về nước rồi à? Sao lại về nước vậy?"
Chính Chính là ai, đó chính là Trịnh Hạo.
Thật ra, nếu không phải mấy ngày trước Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nói về chuyện trước kia cô được ai bảo vệ thì Bạch Tô cũng sắp quên mất tên Trịnh Hạo rồi.
Dù sao, thời điểm Trịnh Hạo bảo vệ cô là từ thời cô còn học tiểu học, đến khi cô học cấp hai thì Trịnh Hạo đã theo người nhà di cư ra nước ngoài rồi.
Tình cảm của hai người lúc nhỏ cũng chỉ tình cảm cùng chơi đùa thuần khiết thôi.
Một cô gái nhỏ yếu ớt mỗi lần tan học đều sợ hãi thì đều có một cậu bé nói với cô: "Em đừng sợ, có anh ở đây."
Nhưng dù sao cũng là bạn cùng lứa tuổi, cho dù là nam nữ khác biệt thì cũng chỉ là một cậu bé, có thể bảo vệ một cô bé thế nào?
Nhưng vì hồi đó tuổi quá nhỏ nên chỉ cần đối phương nói một có anh ở đây thì cô liền thật sự cảm thấy từ nay về sau không cần phải sợ nữa.
Nói ra thì kỉ niệm khó phai giữa Bạch Tô và Trịnh Hạo không chỉ là câu chuyện này mà còn có rất nhiều chuyện khác. Tỷ như Trịnh Hạo vì Bạch Tô mà trở thành cậu nhóc đánh nhau khá nhất, Trịnh Hạo vì Bạch Tô mà thiếu chút nữa không được tốt nghiệp tiểu học, Trịnh Hạo vì Bạch Tô mà suýt chút nữa bị người ta bắt cóc, lúc anh chạy trốn còn bị một con chó to cắn vào cổ tay để lại vết sẹo rất khó coi, vài chỗ trên ngón tay cũng không còn quá linh hoạt.
Nghĩ đến đây Bạch Tô cảm giác trong lòng hơi chua xót, lại cực kỳ ấm áp.
"Sao anh không trực tiếp gọi điện thoại cho em, còn cố tình nhắn tin trước hai lần để thử em nữa?”
Bạch Tô vừa nghĩ tới hai tin nhắn không thể hiểu nổi kia: "Nếu anh nói anh là Chính Chính thì chắc chắn em đã sớm nhắn lại rồi."
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại chỉ cười nói: "Anh nghĩ là lỡ đâu chúng ta còn có chút ăn ý thì sao, ai biết được em lại không ăn ý chút nào.”
"Có ăn ý thì nhiều năm như vậy cũng đã sớm hết rồi.”
Bạch Tô cười nói với Trịnh Hạo.
"Giờ có rảnh không? Có muốn ra gặp anh không?”
"Rảnh."
Bạch Tô nhìn thoáng qua thời gian, giờ mới chín giờ tối, không tính là quá muộn, có thể ra đường.
"Chúng ta gặp ở đâu, hay là hẹn ở quán cà phê trong góc đi.”
Bạch Tô suy nghĩ hỏi Trịnh Hạo.
Kết quả, Bạch Tô vừa nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã nói: "Không được, Bạch Tô à, em đến biệt thự số 18 đường Bạch Hạc tìm anh đi, chúng ta gặp ở nhà anh."
Bạch Tô hơi do dự.
Nhưng hình tượng của Trịnh Hạo ở trong cảm nhận của cô vẫn còn rất cao lớn, rất tốt đẹp, đây là một người bạn cực kỳ làm cho người khác yên tâm, cho dù thật sự gặp mặt ở nhà anh ấy cô cũng OK.
Cho nên Bạch Tô đồng ý luôn.
"Được, vậy anh ở nhà chờ em, em chuẩn bị một chút rồi đi ngay.”
"Ừ, với lại có thể làm phiền em trên đường đi đến đây mua hộ anh một cốc trà sữa Three Trees được không?”
"Có thể."
Bạch Tô không nghĩ nhiều liền đồng ý, cô chuẩn bị một chút, không trang điểm gì, chỉ mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, đi một đôi giày đế bằng liền đi ra cửa.
Theo yêu cầu của Trịnh Hạo Bạch Tô đi mua trà sữa Three Trees trước rồi lái xe đến địa chỉ anh nói.
Bạch Tô xuống xe, để xe dừng trước cửa, khi đứng trước cửa nhà phải tiến hành nhận dạng khuôn mặt rồi mới được vào.
Tính bảo mật của cửa này còn cẩn thận hơn cửa nhà Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô vừa vào cửa đã nói với Trịnh Hạo: "Trịnh Hạo, trà sữa của anh đây, vì sao anh không thể ra ngoài, lúc ở cửa em còn phải làm nhận diện khuôn mặt với được vào, anh đang sống ở đây hay bị cầm tù ở đây vậy?”
Lời Bạch Tô mang theo ý trêu đùa, cô đưa trà sữa cho Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo nhận lấy trà sữa uống một ngụm nhỏ mới lên tiếng: "Không có cách nào."
Nhưng anh chỉ uống một ngụm trà sữa rồi để qua một bên, nhìn Bạch Tô nói: "Mấy năm nay em sống thế nào?"
"Một lời khó nói hết."
Bạch Tô liếc mắt nhìn Trịnh Hạo: "Mấy năm nay không có anh bảo vệ em sống thật là sống không bằng chết mà."
Bạch Tô nói với giọng ai oán.
Nhưng cô lại nhanh chóng cười phá lên.
"Không được, em vẫn không học được cách nói quá như vậy.”
Bạch Tô nói như vậy rồi hỏi: "Đúng rồi, sao anh về nước?"
"Công ty đang phát triển cần anh về."
Trịnh Hạo nhìn Bạch Tô nói: "Anh cứ nghĩ là anh về nước em sẽ chủ động liên lạc với anh, cuối cùng em lại chẳng hề chủ động gọi anh, làm anh phải gọi trước.”
"Anh cũng không nói với em là anh về nước, làm sao em biết mà liên lạc?” Bạch Tô ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo mỉm cười: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, em xem anh có phải là đẹp trai hơn rồi không."
"Lúc trước anh trông thế nào em cũng không còn nhớ được nữa.”
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hạo, thở dài một hơi.
"Nhưng bây giở đúng là rất đẹp trai."
Bạch Tô nhíu mày nhìn Trịnh Hạo, trên mặt toàn ý cười.
Nói xong câu đó thì Trịnh Hạo liền nở nụ cười.
"Vậy có xứng với em bây giờ không?”
Trịnh Hạo cười toe toét nhìn Bạch Tô lập tức làm cho cô ngẩn người.
"Xứng chứ, em là bạn từ nhỏ của em, là bạn tốt không kể giàu nghèo.”
Bạch Tô chưa từng nghĩ đến trong lời nói của Trịnh Hạo có ẩn ý gì nên liền nói câu trấn an anh.