Cô ta nói câu này giống như là thay cho lời mở đầu vậy, trong ánh mắt của Bạch Tô không có một chút nào né tránh, hào phóng nhìn Thời Hoan, nói: " Ừm, tôi biết rồi."
"Nhà họ Thời không thể nào chấp nhận để cho con gái nhà họ Bạch bước vào cửa đâu."
Thời Hoan nhìn Bạch Tô, lại tiếp tục nói chuyện, quả quyết nói.
"Những lời này là người lớn trong nhà bảo cô đến chuyển lời cho tôi sao? Hay là Phó Vân Tiêu bảo cô đến chuyển lời cho tôi?"
Bạch Tô trực tiếp nói chuyện, hỏi ngược lại Thời Hoan bằng giọng nói vô cùng cương quyết, ngay khi cô vừa hỏi câu này, trong nháy mắt khiến cho Thời Hoan có chút nghẹn lời.
Trong lúc nhất thời dường như là cô ta không tìm được lời nói nào thích hợp để đáp lại cô nên chỉ có thể trợn mắt nhìn Bạch Tô.
Thật lâu sau đó, Thời Hoan mới không nhịn được mà cười nói: "Tôi biết là cô đang cố đấm ăn xôi, nhưng mà thật ra thì cô không cần phải cố vùng vẫy như vậy đâu."
Sau khi nghe thấy Thời Hoan nói như vậy, Bạch Tô cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Cô đứng dậy, hỏi Thời Hoan bằng giọng điệu vô cùng điềm tĩnh: "Cô có muốn uống chút gì không? Nước cam, cô ca hay là rượu vang?"
"Tôi không cần!"
Vốn là Thời Hoan cảm thấy mình giống đang cố ý đến để thương lượng, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Bạch Tô bây giờ chính là không thèm quan tâm đến sự xuất hiện của cô ta, thậm chí lại còn hỏi xem cô ta muốn uống gì, giống như đang tiếp đãi khách đến chơi vậy. Hành động này của Bạch Tô khiến cho cô ta cảm thấy cô đang kinh thường mình.
Cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Vậy cô uống nước cam nhé."
Vừa nói, Bạch Tô liền đưa cho Thời Hoan một cốc nước cam, rồi tự rót cho mình một ly nước ấm, từ từ ngồi ghế sô pha, sau đó mới nhìn sang Thời Hoan nói: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện thôi."
Thời Hoan cảm thấy tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Cô cau mày nhìn Bạch Tô: "Rốt cuộc là cô muốn thế nào?"
Bạch Tô cười nhìn Thời Hoan: "Chẳng lẽ cô còn không biết rõ mục đích của tôi là gì sao? Tôi rất thích Phó Vân Tiêu, đương nhiên mục đích của tôi chính là được ở bên cạnh Phó Vân Tiêu rồi."
Bạch Tô khẽ cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Nhưng mà ánh mắt của Bạch Tô càng dịu dàng thì lại càng khiến cho Thời Hoan cảm thấy tức giận, ban đầu vốn định sẽ đến đây thương lượng nhưng thật ra là muốn làm cho đối thủ nổi giận, nếu như của đối thủ thể hiện sự tức giận thì có nghĩa là cô ta đã thành công rồi.
Tuy nhiên, đối thủ của cô ta lại không hề tỏ ra chút tức giận nào, ngược lại còn vui vẻ mời cô ta uống nước. Vậy nên bây giờ cảm xúc của cô ta cực kỳ tệ.
"Người nhà họ Thời chúng tôi sẽ không chấp nhận cô đâu, cho nên cô không cần phải tiếp tục lo lắng về chuyện này làm gì.”
"Sau khi mẹ của anh Vân Tiêu xảy ra tranh cãi với nhà họ Thời, thật ra thì bà ấy vẫn luôn muốn quay về nhà họ Thời, nhưng mà lại không có cơ hội, giờ đây, khó khăn lắm hai nhà chúng tôi mới có thể sống cùng nhau, anh Vân Tiêu rất trân trọng cơ hội này."
"Cô cũng biết rồi đấy, từ sau khi bố của anh Vân Tiêu qua đời thì trên đời này anh ấy đã không còn bất cứ người thân ruột thịt nào nữa.”
"Ở trong nhà họ Phó thì chỉ có Phó Lôi Minh và Phó Vân Tỳ nhưng mà mối quan hệ của bọn họ cũng không được tốt cho lắm. Nhiều năm nay Phó Vân Minh vẫn luôn tranh đoạt tài sản nhà họ Phó với anh Vân Tiêu. Nhìn bề ngoài Phó Vân Tỳ chỉ như một kẻ phong lưu, chơi bời nhưng mà ai cũng biết rằng đấy chỉ là cũng không tính là quá tốt, phó lôi minh cùng phó anh tranh đoạt Phó gia gia sản đã rất nhiều năm, Phó Vân Tỳ nhìn bề ngoài là một phù du lãng tử, nhưng là ai mà biết được liệu đây có phải là một vị vua cố tỏ ra ngu ngốc nhưng thực chất lại có tham vọng bừng không.”
Sau khi nghe thấy những gì mà Thời Hoan nói, Bạch Tô lại chỉ khẽ cười.
"Vậy cô có muốn tôi giúp cô gọi điện thoại cho Phó Vân Tỳ để bảo cậu ấy giải thích cho cô không?”
Những năm gần đây, Phó Vân Tỳ vẫn dành hết tâm trí vào việc du học ở nước ngoài, anh ta cũng vô cùng thích đi du lịch nhiều nơi và đầu tư vào các khu nghỉ dưỡng, không hề giống với kiểu người mà Thời Hoan biết
Mặc dù một số quan điểm mà Thời Hoan nói đều không thể nào thuyết phục được Bạch Tô, nhưng mà từ những lời mà Thời Hoan nói với cô thì Bạch Tô vẫn có thể hiểu được phần nào mục đích của Thời Hoan khi đến tìm cô để nói chuyện.
Bây giờ cô ta tràn đầy thù hận đối với cô.
Lúc ở nhà họ Thời, biểu hiện của Thời Hoan cũng đã thể hiện ra khá rõ ràng rồi. Bạch Tô cũng không phải là kẻ ngốc cho nên cô cũng có thể nhận ra những điều này.
Cho nên, sau khi Thời Hoan nói tất cả những chuyện này thì Bạch Tô chỉ nhìn Thời Hoan rồi nói: "Tại sao ở trước mặt bà cô lại phải nói đến chuyện tôi chính là con gái của Bạch Tuyết chứ?”
Vốn đó cũng sẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ của mọi người trong nhà bình thường. Tuy nhiên, bởi vì Thời Hoan cố ý châm ngòi nên nó mới trở thành một cuộc chiến ngoài tầm kiểm soát như bây giờ.
Thời Hoan nghe thấy những gì mà cô nói thì trên mặt thể hiện rõ sự xem thường.
"Cô không phải là con của bà ta sao? Nếu như cô đã là con của bà ta thì tại sao tôi lại không thể nói ra chuyện này?”
"Vậy thì tại sao cô lại quyết định nói chuyện này vào lúc đó chứ?"
Bạch Tô bình tĩnh nhìn Thời Hoan, nghiêm túc hỏi lại cô ta.
Sau khi hỏi xong câu này, Thời Hoan lại bắt đầu cười: "Tôi muốn nói lúc nào thì tôi nói thôi."
"Được thôi, nếu cô đã thích ăn nói ngang ngược như vậy thì tôi cũng mặc kệ cô đấy. Dù sao thì cô cũng không thể nào giữ anh Vân Tiêu ở bên cạnh cô đâu! Nhà họ Thời chúng tôi không chào đón cô.”
Sau khi nói xong câu này, Thời Hoan tức giận đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
Ở sau lưng Thời Hoan, Bạch Tô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thời Hoan, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Nếu như tôi nhất định không chịu rời khỏi anh ấy thì sao?"
"Nếu vậy thì tôi sẽ nghĩ đủ biện pháp để yêu cầu cô rời đi."
Sau khi nói xong thì Thời Hoan liền quay đầu, đi thẳng ra bên ngoài.
Sau khi Thời Hoan rời đi, Bạch Tô đứng ở bên cửa sổ nhìn thật lâu, mãi đến khi Thời Hoan lái xe đi hẳn thì cô mới quay người đi vào.
Thời Hoan không hề đụng đến ly nước cam mà Bạch Tô đưa cho cô ta.
Cô thu dọn những thứ này với một nụ cười, Phó Vân Tiêu gửi cho Bạch Tô một tin nhắn: “Chúc em ngủ ngon.”
Bạch Tô trả lời Phó Vân Tiêu: "Bà ngoại anh đã ngủ chưa vậy?"
"bà ngủ rồi, nhưng mà anh không thể đi quá xa."
Thật sự là như vậy, những gì mà Phó Vân Tiêu nói chính là sự thật.
Bạch Tô cũng không hề cảm thấy tức giận, mà chỉ trả lời tin nhắn của anh: “Chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao? Anh...”
Bạch Tô đợi anh trả lời, với tốc độ bình thường thì chắc hẳn là Phó Vân Tiêu đã nhận được tin nhắn, nhưng mà anh lại không nhận được.
Bạch Tô còn đang nhắn tin, thì Phó Vân Tiêu đã gọi điện thoại tới, anh gọi điện thoại nhưng chỉ để nói: "Mau ra đây đi."
Trong nháy mắt, Bạch Tô liền nở nụ cười.
Cô đứng dậy, cầm áo khoác lên rồi đi ra khỏi cửa. Khi cô lái xe đến gần nhà họ Thời thì lại gửi tin nhắn cho Phó Vân Tiêu: “Em đang ở ngã tư phía bên trái của sân sau. Anh mau ra ngoài đi.”
Bạch Tô vừa gửi tin nhắn, cô cảm giác mã vạch gửi đi còn chưa tải xong thì Phó Vân Tiêu đã xuất hiện ở đằng trước xe của cô rồi ngay lập tức kéo cửa xe của Bạch Tô ra khiến cho Bạch Tô thoáng giật mình.
"Sao anh lại ra đây nhanh vậy?"
"Vì chúng ta rất ăn ý."
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng cười với cô, thậm chí Bạch Tô còn chưa kịp nói ra những lời mà cô muốn nói thì đôi môi của anh đã phủ lên môi của Bạch Tô.
Anh liếm đôi môi của Bạch Tô, như thể đang nếm thử hương vị của Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu ôm chặt lấy Bạch Tô, Bạch Tô đáp lại Phó Vân Tiêu, nhưng mà thực sự là không gian bên trong xe vô cùng chật chội...
Hơn nữa, ở đây cũng không thích hợp để bọn họ làm chuyện đó.
Một lúc lâu sau, sau khi Phó Vân Tiêu buông Bạch Tô ra, Bạch Tô mới vội vàng hít thở.
Lúc này Phó Vân Tiêu mới nhìn Bạch Tô nói: "Tại sao em lại muốn đến đây tìm anh?"
"Anh không thích sao?"
Bạch Tô ngước mắt nhìn Phó Vân Tiêu, hương vị tình yêu vẫn còn đọng lại trong đôi mắt của cô mà chưa kịp tan đi.
Phó Vân Tiêu cầm tay của Bạch Tô thật chặt, nói: "Anh rất thích."
Thật ra, nếu như cô không đến thì chắc chắn Phó Vân Tiêu cũng sẽ lái xe quay về để có thể ngay lập tức được nhìn thấy Bạch Tô.
Bạch Tô biết vây, cho nên Bạch Tô không muốn anh phải đi lại vất vả.