“Được rồi! Mẹ kể xong rồi!”
Bạch Tô cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng nở một nụ cười, cô không muốn làm Erica lo lắng.
Ánh mắt Erica sâu thẳm, một lúc lâu sau mới phun ra một câu từ trong miệng: “Mẹ đừng liên lạc với chú ấy nữa.”
“Tại sao? Lỡ như anh ấy thật sự là Phó Vân Tiêu thì sao?”
Lần này đổi thành Bạch Tô nhíu mày, cô vô cùng không hiểu lý do tại sao Erica cũng lại khuyên cô nên rời đi.
Erica dừng một lát, sau đó nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: “Nếu như chú ấy thật sự là ba của con, chú ấy không muốn nhận lại mẹ chỉ có thể chứng tỏ một điều trong lòng chú ấy hoàn toàn không có mẹ. Ngược lại, nếu như chú ấy không phải là ba con, mẹ lại càng không có lý do tiếp tục dây dưa với người ta.”
Nghe Erica nói không khác gì Nghiêm Đình, Bạch Tô cảm thấy càng đau lòng hơn.
“Có lẽ anh ấy có nguyên nhân khác thì sao?” Cô không nhịn được ngẩng đầu giải thích một câu.
“Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, chú ấy cũng không nên đối xử với mẹ như thế này, loại thái độ này chỉ có thể nói rõ một điều, trong lòng chú ấy không có mẹ.”
Erica chém đinh chặt sắt nói.
Bạch Tô bỗng nhiên không biết nói gì.
Hai người Nghiêm Đình và Erica nói y chang nhau.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự giống như bọn họ nói sao?
“Cho dù chú ấy có là Phó Vân Tiêu hay không, con cũng sẽ giúp mẹ chuyện này.”
Erica thấy Bạch Tô quá khó cho qua liền nói tiếp một câu.
Nhưng lúc này Bạch Tô đã cảm thấy hơi mệt, cô cần điều chỉnh lại liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với Erica: “Được rồi, mẹ hơi mệt với muốn ngủ. Cái đề tài này chúng ta nói chuyện sau có được không, con cũng đi ngủ đi…”
Dứt lời, cô liền nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu sang một bên.
Erica nhìn Bạch Tô như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài, đóng kín cửa phòng.
Cậu quá hiểu mẹ của mình.
Nhược điểm của Bạch Tô đều ở chỗ này, quá mức coi trọng chuyện tình cảm.
Thậm chí còn khiến mình mắc kẹt ở trong đó.
Ngày thứ hai.
Bạch Tô còn đang nằm ngủ trong phòng, một trận tiếng chuông cửa từ bên ngoài vang lên.
Cô cho là Erica quên mang chìa khóa liền mặc quần áo ngủ, chớp đôi mắt còn ngái ngủ chạy ra mở cửa.
Mở cửa xong, Bạch Tô không thèm nhìn kỹ là ai, liền xoay người muốn về phòng ngủ tiếp.
Cô đột nhiên dừng bước, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh lại! Bởi vì vừa rồi cô mới nhìn thấy một người đàn ông, không phải là Erica mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!
Bạch Tô chợt quay đầu, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Thân hình anh ta rất to lớn, mặc một bộ quần áo hưu nhàn, tóc ngắn, khi cười trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền, cả người tràn đầy khí tức sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
Trong tay còn cầm theo một bó hoa tươi, đứng ở cửa, trên môi liên tục nở nụ cười.
Mặc dù như vậy, Bạch Tô vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.
“Anh là ai?”
Cô dè dặt đánh giá người đàn ông trước mặt.
“Cô chính là Bạch Tô, cô Bạch đúng không?”
Người đàn ông lễ phép hỏi.
Bạch Tô nghi ngờ gật đầu một cái, một chút cũng không dám cho anh ta vào cửa.
Nhưng thấy người đàn ông này không hề tức giận vì thái độ của Bạch Tô, chỉ đưa bó hoa trong tay cho cô.
“Tôi là huấn luyện viên tư nhân của cô, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ ra ngoài cùng chạy bộ với tôi, huấn luyện thân thể.”
“A?!” Bạch Tô trực tiếp bối rối.
Cô đâu có thuê huấn luyện viên sức khỏe gì, hơn nữa giờ phút này cô chỉ muốn quay về phòng ngủ tiếp, không hề muốn đi ra ngoài rèn luyện.
“Anh tìm nhầm nơi rồi, tôi không hề mời huấn luyện viên tư nhân nào cả.”
Dứt lời, Bạch Tô định đóng cửa lại.
Nhưng lúc này, huấn luyện viên tư nhân dường như đã sớm đoán được hành động của Bạch Tô, liền dùng chân chặn ở cửa, không cho cô đóng lại.
“Cậu Erica đã dặn dò tôi, nói tâm trạng của cô không tốt, kêu không cần biết tôi dùng phương pháp gì, nhất định phải mang cô ra ngoài đi bộ vận động.”
Huấn luyện viên thể dục khách khí nói.
“Không cần, Erica là con trai tôi, nó sẽ nghe lời tôi.”
Thấy không đóng cửa được, Bạch Tô đành phải lựa chọn từ bỏ, nghiêng đầu đi về phía phòng ngủ.
Chỉ là cô vừa mới xoay người, con chưa kịp đi về phía trước, một đôi tay vô cùng có lực đã kéo cánh tay cô, lôi cô trở lại chỗ cũ.
“Thật xin lỗi, cô Bạch. Cậu Erica yêu cầu tôi nghĩ tất cả biện pháp nhất định phải mang cô ra ngoài hoạt động.”
Huấn luyện viên thể dục vừa nói vừa kéo Bạch Tô ra ngoài.
Bạch Tô cơ bản không cưỡng lại được lực kéo của vị huấn luyện viên thể dục này, bị anh ta lôi kéo ra ngoài cửa khu nhà.
Khi đi ngang qua một phòng vệ sinh, cô đột nhiên kêu lên: “Tôi phải đi vệ sinh.”
Huấn luyện viên thể dục lúc này mới buông tay Bạch Tô ra, nhưng hình như sợ cô bỏ chạy nên đứng thủ ở cửa.
Bạch Tô tránh né trong phòng vệ sinh nửa giờ, cảm thấy cái vị huấn luyện viên thể dục này chắc đã rời đi mới nhìn trước ngó sau đi ra ngoài.
Vừa ra tới nơi liền thấy huấn luyện viên thể dục vẫn đang canh giữ cách đó không xa, kiên nhẫn đợi cô!
Bạch Tô liếc mắt, không thèm để ý đến anh ta, xoay người muốn trở về.
“Cô Bạch, hạng mục hoạt động ngoài trời thứ nhất chúng ta cần tiến hành là bóng chuyền, mời cô đi theo tôi đến sân bóng chuyền bên này.”
Huấn luyện viên thể dục ngăn lại đường đi của Bạch Tô.
Bạch Tô làm như không nghe thấy, đổi một hướng khác tiếp tục rời đi.
Huấn luyện viên thể dục lập tức đi theo, ngăn lại trước người Bạch Tô.
Thấy anh ta vẫn cố chấp như thế, Bạch Tô muốn hỏng mất.
“Tôi có thể rèn luyện với anh, nhưng anh cũng phải nhường đường để tôi trở về thay một bộ quần áo khác chứ.”
Lúc này Bạch Tô còn đang mặc quần áo ngủ, bất đắc dĩ nói với huấn luyện viên thể dục.
Lý do này chắc là có thể nhỉ…
“Tất nhiên là được.”
Huấn luyện viên thể dục vẫn mỉm cười, đi theo Bạch Tô.
Thật vất vả trở về đến phòng, huấn luyện viên dừng lại trước cửa, Bạch Tô vội vàng đóng cửa lại, lại cài hai lớp bảo hiểm, xác nhận cửa đã đóng ký mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô lo lắng nhìn ngoài cửa, cầm điện thoại di động gọi một cuộc cho Erica.
“Người đàn ông ở ngoài cửa là có chuyện gì thế?”
Điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tô lập tức hơi oán trách hỏi thẳng Erica.
“Sao vậy? Đó là huấn luyện viên tư nhân, mẹ có thấy hài lòng không?”
Giọng nói của Erica qua điện thoại còn mang theo một tia đắc ý, càng khiến cho Bạch Tô thêm căm tức!
“Không hài lòng!”
Bạch Tô gặng từng chữ với Erica.
“A? Chỗ nào không hài lòng? Con lập tức đổi cho mẹ một huấn luyện viên khác.”
Erica bình tĩnh nói.
“Không cần!” Bạch Tô liếc mắt, cô thật sự hết cách với Erica.
“Sao con lại tìm huấn luyện viên cho mẹ thế?”
Bạch Tô mặc dù hơi phàn nàn nhưng thật ra trong lòng lại có chút vui vẻ, bởi vì ít nhất Erica rất quan tâm đến cô.
“Mẹ, hôm qua con đã nói sẽ giúp mẹ.”
Erica nghiêm túc nói qua điện thoại.
Không chờ Bạch Tô nói chuyện, cậu đã tiếp lời: “Con cảm thấy mẹ nên mở rộng vòng giao lưu, cường kiện thân thể, tham gia nhiều diễn đàn, gặp nhiều đàn ông hơn, tìm kiếm tình yêu mới…”
“Dừng lại!”
Erica còn muốn nói tiếp nhưng Bạch Tô đã kêu ngừng.
“Con mau gọi điện thoại mang cái vị huấn luyện viên thể dục trước cửa kia đi đi, anh ta đeo bám quá.”
Bạch Tô phàn nàn qua điện thoại.
“Được, chỉ là lát nữa con sẽ phái người khác đến.”
“Đừng!”
Bạch Tô còn muốn gì đó, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm máy bận, Erica vừa dứt lời thì lập tức cúp điện thoại.