“Vậy còn năm sao trở lên? Khó như thế nào?”
“Từ năm tới chín sao thuộc độ khó cấp bậc thầy, bình thường chỉ có người chơi lâu năm mới chọn độ khó này. Còn mười sao thì hầu như không ai chọn, bởi vì quá khó. Từ khi chúng tôi khai trương đến nay, còn chưa ai cso thể qua ải.”
“Ừm…” Bạch Tô gật đầu, suy tư một chút rồi nhìn Caesar: “Vậy thì chúng ta chọn… năm sao?”
Caesar mỉm cười nhìn cô, sau đó cầm danh sách cốt truyện, lật đến trang cuối cùng: “Chúng ta chọn cái này đi, 10 sao, sinh tồn trên đảo hoang.”
“Anh chị xác định là chọn 10 sao chứ?” Lễ tân hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô chần chờ nhìn Caesar. Caesar gật đầu: “Ừ, chọn cái này.”
Bối cảnh sinh tồn trên đảo hoang nằm trên tầng cao nhất, được tạo thành từ cả một tầng lầu. Cần đánh bại dã thú, người nguyên thủy trên đảo, dựa theo tin tức mà họ để lại để vạch trần manh mối, cuối cùng mới lấy với vật liệu chế tạo thuyền, thoát khỏi đảo hoang. Trong quá trình khiêu chiến, mỗi đội ngũ sẽ có 3 cơ hội được nhắc nhở. Nếu dùng hết thì khiêu chiến sẽ thất bại, nhiệm vụ kết thúc.
Mười sao thật sự rất khó, Bạch Tô lại là lần đầu tiên chơi cái này. Kết quả là mới ở ải thứ nhất, Bạch Tô đã dùng hết 3 lượt nhắc nhở. Cô ái ngại nhìn Caesar: “Hay là… chúng ta đổi cái đỡ khó hơn đi, tôi dùng hết nhắc nhở rồi.”
Caesar mỉm cười nhìn cô: “Không sao đâu, có thể qua ải.”
Không hiểu sao nghe Caesar nói vậy, cô lại yên tâm hơn nhiều, trong lòng dâng lên tin tưởng về anh, cảm thấy chắc chắn họ cũng có thể qua ải.
Caesar giải mã rất nhanh, bất giác đã lấy được mấy loại vật liệu. Bạch Tô dùng hết nhắc nhở mà vẫn bị kẹt ở đây, không có bất cứ manh mối nào. Caesar quay lại, bắt đầu giúp Bạch Tô phân tích cốt truyện và manh mối, hóa thân thành máy trợ giúp không giới hạn, giúp Bạch Tô giải quyết nguy cơ. Họ chỉ dùng chưa đầy một tiếng đã phá giải bối cảnh sinh tồn trên đảo hoang độ khó 10 sao.
Lễ tân và nhân viên đều ngây ngẩn cả người, không thể ngờ hai người này lại là cao thủ giả ngu!
Kế tiếp, Caesar lại dẫn Bạch Tô trải nghiệm độ khó chín sao, tám sao, bảy sao. Mãi tới khi kết thúc, Bạch Tô đã thành thạo độ khó bảy sao.
“Chúng ta không chơi nữa nhé?” Sau khi thách đấu độ khó bảy sao xong, Bạch Tô nói với Caesar.
Caesar gật đầu: “Được, để tôi đưa cô về nhà.”
Bóng đêm tối mờ, họ rời khỏi thoát khỏi mật thất Mistory, ngồi lên xe, tâm trạng của Bạch Tô vui vẻ hơn nhiều. Cô không cho mình suy nghĩ thêm về chuyện ban ngày nữa, chỉ chú tâm đắm chìm trong vui sướng hôm nay.
“Cảm ơn anh, Caesar.” Bạch Tô nghiêm túc nói.
Caesar mỉm cười gật đầu, không nói gì mà chăm chú lái xe.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, thật sự rất cảm ơn anh.” Bạch Tô lại nhấn mạnh.
Caesar nhìn cô rồi quay đầu đi, mấy giây sau, anh cũng nghiêm túc đáp: “Tôi đã biết.”
“Được rồi, cô nghỉ ngơi một lát đi, dù sao cũng là trò chơi cần dùng não.” Caesar nhìn Bạch Tô, nhận thấy cô đã bình tĩnh nên nói.
Bạch Tô tựa lưng vào ghế, ánh đèn neon chung quanh chiếu lên chiếc xe. Bạch Tô nhẹ nhàng hỏi: “Bình thường anh thích chơi trò chơi như vậy à?” Bạch Tô cảm thấy Caesar không giống người thích chơi trò chơi như vậy.
Caesar quay đầu nhìn cô: “Tôi không thích chơi game lắm, tôi là người rất hiếm khi dao động cảm xúc. Bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì khiến tôi dao động.”
“Cho nên anh rất hiếm khi chơi thoát khỏi mật thất hả?” Vậy mà còn chơi giỏi đến thế sao…
Caesar cười khẽ: “Lần đầu tiên chơi, nhưng tôi cảm thấy rất dễ hiểu.”
“…” Bạch Tô quả thực cạn lời. Có lẽ đây là cảm giác muốn cúng bái.
“Loại người trời sinh thông minh như các anh thật đáng sợ.” Bạch Tô khen ngợi: “Chồng tôi cũng thông minh y như vậy.” Nói xong câu đó, Bạch Tô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Caesar còn định hỏi thêm Bạch Tô một câu, nhưng khi quay sang, anh thấy Bạch Tô đã nhắm mắt nên không quấy rầy cô.
Thực ra chuyện lần này, Caesar cũng hơi kinh ngạc. Nói đúng ra thì chuyện này không lớn, cũng không nhỏ. Có lẽ đối với Caesar không phải là chuyện lớn, nhưng đối với rất nhiều phụ nữ thì là chuyện lớn, cho dù cuối cùng đã được giải quyết, nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Suốt cả quá trình, anh không thấy Bạch Tô khóc lóc, cũng không thấy Bạch Tô có cảm xúc gì. Nếu An Kỳ hoặc người phụ nữ khác gặp phải chuyện này thì chắc chắn sẽ buồn lắm. Nhưng Bạch Tô cứ như vẫn im lặng chịu đựng, im lặng nhẫn nại.
Lúc trước Caesar cùng thấy Phó Lôi Minh ức hiếp Bạch Tô, Bạch Tô im lặng gánh chịu. Rõ ràng đây là một người phụ nữ mềm mại, như bị bắt phải mặc áo giáp sắt. Nghĩ đến đây, Caesar không nhịn được quay sang nhìn Bạch Tô. Bạch Tô đang nhắm mắt lại.
Trong lúc nửa ngủ nửa mơ, Bạch Tô mơ màng thấy bóng dáng của người đàn ông lái xe, chợt cảm thấy người này chính là Phó Vân Tiêu. Bóng lưng cao lớn khỏe mạnh, quá giống… Bạch Tô chượt tỉnh lại. Cô nhìn kỹ người đàn ông lái xe, sau đó lắc đầu. Gần đây cô luôn có ảo giác người đàn ông này chính là Phó Vân Tiêu.
“Cô trinh rồi?” Caesar nhìn Bạch Tô từ gương chiếu hậu.
“Vâng.” Bạch Tô dụi mắt.
“Trước kia chúng ta có phải từng gặp nhau ở đâu đó không?” Bạch Tô chần chờ một chút rồi nói tiếp: “Tôi cứ có cảm giác quen thuộc ở anh.”
Caesar lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Rất kỳ lạ, khi tôi gặp cô cũng thấy quen mặt. Nhưng tôi xác định chúng ta chưa từng gặp nhau. Nếu gặp rồi thì tôi sẽ có ấn tượng.”
Bạch Tô nở nụ cười: “Có lẽ khoảnh khắc nào đó, cách xử lý vấn đề của anh rất giống Phó Vân Tiêu, cho nên sẽ khiến tôi hiểu nhầm.” Bạch Tô kiếm cớ cho mình.
Lúc này, Caesar bỗng hỏi Bạch Tô: “Lúc trước, Phó Vân Tiêu xảy ra sự cố gì?”
Bạch Tô không trả lời câu hỏi này ngay lập tức.