Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương Bạch Tô (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đến hiện trường, Phó Vân Tiêu dừng xe và Bạch Tô đã đem hoa tặng cho cô gái nhỏ.

Xuống xe, cô gái nhỏ chậm rãi đi đến trung tâm của màn cầu hôn.

Chàng trai quỳ một gối, một tay cầm chiếc nhẫn, tay kia đỡ lấy tay cô gái.

"Em đồng ý gả cho anh nhé?"

Giọng nói của người thanh niên đang run rẩy, và rõ ràng là anh ta có một chút lo lắng.

Lúc này, nước mắt của người con gái được cầu hôn không ngừng tuôn rơi.

"Kết hôn với anh ấy, kết hôn với anh ấy, kết hôn với anh ấy."

Những người bạn mà người thanh niên tìm tới đã quây thành vòng tròn mà hét lớn.

Cô gái nín khóc, bật cười không thành tiếng, không đồng ý hay không vâng lời mà cố tình nói: "Các chị em đều dặn nếu được cầu hôn phải xem xét ba ngày, xem xem anh ta có thật lòng hay không."

Theo logic thông thường, người con gái lúc này thường sẽ nói "Em đồng ý", và sau đó người đàn ông đeo nhẫn vào tay cô gái.

Nghe câu trả lời của cô gái, chàng trai sững sờ một lúc, không biết các bước tiếp theo được thực hiện như thế nào.


Nhìn thấy sự bối rối của chàng trai, cô gái chợt nở nụ cười hạnh phúc, cô ngừng trêu chọc chàng trai và nhanh chóng nắm lấy tay anh và yêu cầu anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

"Em đồng ý, em đồng ý cả đời này."

Cô gái nói nhỏ với người thanh niên.

Cả hai đứng dậy ôm lấy nhau.

Bạch Tô chưa từng được cầu hôn, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi có đôi mắt ươn ướt.

Rồi một đôi tay ấm áp lúc này đã nắm lấy tay cô, "Ngày mai anh dẫn em đi chụp hình cưới."

Giọng nói nhẹ nhàng và ngu ngốc của Phó Vân Tiêu vang lên bên tai Bạch Tô.

Khi Bạch Tô thức dậy vào sáng sớm hôm sau, Phó Vân Tiêu đã không còn ở đó nữa.

Cô nhấc máy, định gọi cho Phó Vân Tiêu thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tên hiển thị trên màn hình điện thoại là Vương Tiểu Đồng.

"Alo, Tiểu Đồng à?"

Bạch Tô có chút kỳ quái, không hiểu sao Hạ Tử Du lại gọi điện cho cô ấy một cách đột ngột.

"Hai người cũng lãng mạn quá đi, tớ thực sự ghen tị với hai người đó."

Sau khi trả lời cuộc gọi, Vương Tiểu Đồng đã hét lên đầy phấn khích.

"Lãng mạn cái gì? Ra ngoài đi du lịch với nhau cũng là lãng mạn sao?"

Bạch Tô bối rối không biết Vương Tiểu Đồng đang nói cái gì.

"Không, không phải câu và Phó Vân Tiêu sẽ tổ chức một đám cưới mới, một cuộc hôn nhân khác sao?"

Vương Tiểu Đồng sau đó thở dài có thể cảm thấy rằng cô ấy đang thực sự hạnh phúc cho Bạch Tô.

Nhưng Bạch Tô còn bối rối hơn khi nghe tin về đám cưới.

"Hôn lễ gì? Hôn lễ gì cơ?"

Bạch Tô khẽ cau mày, giống như đã xuyên không qua mấy thế kỷ, nói chuyện với Vương Tiểu Đồng không câu nào ăn nhập với câu nào.

Nghe thấy sự nghi ngờ của Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng gạt sự phấn khích của mình sang một bên, "Buổi sáng, Phó Vân Tiêu đã gọi riêng tớ và Từ Sắt, mời bọn tớ làm phù rể và phù dâu, nói rằng hai người sẽ tổ chức hôn lễ một lần nữa, là kết hôn một lần nữa.Cậu không biết chuyện gì sao? "

Vương Tiểu Đồng ngập ngừng hỏi Bạch Tô.

"Tớ thực sự không biết."

Bạch Tô miễn cưỡng giải thích với Vương Tiểu Đồng, là cô ấy tự mình kết hôn còn phải nhờ ba j thân thông báo, đúng là trên thế giới có một không hai.

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng cúp máy, ngay khi Bạch Tô định gọi cho Phó Vân Tiêu và hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì điện thoại di động của cô ấy lại vang lên.

Trong hai giờ tiếp theo, cô không thể cúp điện thoại, cô liên tục nhận điện thoại, toàn bộ đều là điện thoại chúc mừng.

Nhưng có một điều thuận lợi là cuối cùng cô cũng từ miệng người khác biết được địa điểm ngày tháng và những người tham dự lễ cưới của chính mình. ngôn tình tổng tài

Mãi đến sau, Bạch Tô mới ngừng giải thích, có điện thoại gọi tới chúc mừng, cô lễ phép nói lời cảm ơn với người khác.

Tối hôm qua, Phó Vân Tiêu thì thầm vào tai cô rằng sẽ đưa cô đi thử váy cưới, cô nghĩ Phó Vân Tiêu chỉ nói suông mà không coi trọng chuyện đó.

Không ngờ, Phó Vân Tiêu lại nhanh như vậy, không chỉ là thử váy cưới,mà toàn bộ những gì liên quan tới hôn lễ đều sắp xếp ổn thỏa rồi.

Sau khi nhận được cuộc gọi chúc mừng cuối cùng, Bạch Tô rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúp điện thoại.

Cô vừa cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên.

Cô định nhận điện thoại lần nữa, nhìn xuống, đó là cuộc gọi của Phó Vân Tiêu.

"Em dậy chưa?"

Giọng nói tuyệt vời của Phó Vân Tiêu phát ra từ điện thoại.

"Tất nhiên, dưới sự sắp xếp của anh, em đã nhận được mấy chục cuộc gọi chúc mừng."

Bạch Tô phàn nàn một câu qua điện thoại.

"Không sao đâu, anh đã thông báo với những người được mời tiếp theo là không cần gọi điện chúc mừng em rồi."

Phó Vân Tiêu bình tĩnh nói, Bạch Tô gật đầu.

"Tại sao lại tổ chức đám cưới?"

Sau một hồi dừng lại, cuối cùng Bạch Tô cũng hỏi Phó Vân Tiêu những nghi ngờ của anh.

"Em không thích à?"

"Em rất thích có điều em thấy hơi phiền phức."

Bạch Tô muốn từ chối đám cưới của Phó Vân Tiêu, tùy ý tìm ra một lý do.

Bởi vì cô ấy biết rất rõ rằng Phó Vân Tiêu bỏ ra càng nhiều, đối với cô ấy sẽ càng cảm thấy miễn cưỡng.

"Không phiền phức, anh sẽ thu xếp tất cả."

Phó Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích.

"Nếu không, chúng ta tổ chức đám cưới du lịch, như vậy cũng không cần nghi thức rườm rà, coi chuyến đi lần này của chúng ta là tuần trăng mật sau đám cưới."

Bạch Tô sau đó từ chối, không muốn Phó Vân Tiêu phải vất vả.

"Không được, anh có thể đưa em đi hưởng tuần trăng mật sau đám cưới. Em muốn chơi bao lâu, muốn đi đâu đều được hết."

Giọng điệu của Phó Vân Tiêu không thể từ chối, Bạch Tô muốn nói thêm gì đó, mở miệng, cuối cùng chỉ nói "Được" trước khi cúp điện thoại.

Cô rất mong chờ đám cưới mà Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị cho cô, và cô cũng rất cảm động, nhưng Bạch Tô đã nghĩ quá nhiều thứ.

Vì Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị cho hôn lễ, cô không còn cách nào khác đành phải từ chối, đành phải nghe theo sự sắp đặt của Phó Vân Tiêu, đồng thời dốc hết tâm sức cho lễ cưới để đón khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời.

Bối cảnh đám cưới được dựng trên đồng cỏ, và Phó Vân Tiêu yêu cầu thư ký liên hệ với người tổ chức đám cưới giỏi nhất ở thành phố A và đưa đội của họ trực tiếp đến dựng cảnh.

Phó Vân Tiêu thuê tất cả những đồng cỏ gần đó dài vài km, khinh khí cầu, xe go-kart, lâu đài hoạt hình được xây bằng các khối nhà lớn, những đám mây nhân tạo nhiều màu sắc và một đường trượt lớn dài vài mét. Anh ấy đã xây dựng địa điểm này thành một thành phố trên bầu trời trẻ thơ.

Bạch Tô đã đến đây một lần khi đặt địa điểm, và cô ấy đã mê mẩn phong cách này chỉ sau một cái liếc mắt.

Phó Vân Tiêu thực sự hiểu cô ấy quá rõ, màn cầu hôn theo phong cách lâu đài hoạt hình khiến Bạch Tô cảm thấy mình ngay lập tức trở thành công chúa nhỏ và nàng tiên, đây là khung cảnh mà tất cả các cô gái đều mơ ước.

Ba ngày sau, tại tiệm áo cưới Mộng Phạn.

Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đi thử váy cưới và chụp ảnh cưới.

Đây là tiệm váy cưới chỉ may váy cưới theo yêu cầu tư nhân, váy cưới bên trong đều do các nhà thiết kế độc lập của Thụy Điển thiết kế và may bằng tay.

Sau khi Bạch Tô bước vào, anh ấy đã bị thu hút bởi những bộ váy cưới đa dạng ở đây.

"Tiên sinh, Tiểu thư, hai người có thể xem qua kiểu dáng váy cưới trước, chúng tôi sẽ hậu chỉnh tùy theo kiểu dáng mà cô chọn, và tùy chỉnh trang phục cưới phù hợp nhất với thẩm mỹ của cô."

Một hướng dẫn viên mặc váy kẻ sọc lịch sự giới thiệu Phó Vân Tiêu và Bạch Tô.


Phó Vân Tiêu gật đầu và ra hiệu rằng họ muốn xem trước.


"Cái này anh cảm thấy thế nào?"


Bạch Tô đầu tiên chọn một bộ đồ không quá nghiêm trang cho Phó Vân Tiêu, cho anh ta xem một cái.


"Có vẻ ổn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK