Vừa mới trải qua nỗi buồn, bây giờ lại nhận được niềm vui bất ngờ, cô thật sự không dám tin.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Bạch Tô nghi ngờ hỏi Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lặp lại nguyên vẹn những gì anh vừa nói, khi anh nói xong, khuôn mặt Bạch Tô lộ ra vẻ vui mừng.
Trong giây lát ước mắt vỡ òa thành nụ cười.
“Sao anh làm được vậy?”
Cô vui vẻ hỏi Phó Vân Tiêu rồi từ từ đi đến bên cạnh anh: “Anh làm gì mà bà ngoại đổi ý vậy?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nghiêm túc, khuôn mặt ngập tràn vẻ yêu thương: “Em nghĩ sao?”
Bạch Tô sốt ruột: “Anh nói mau đi, đừng bắt em đoán nữa, em đoán không ra.”
Cô thực sự không thể đoán ra được.
Cô không biết mình nên làm gì để bà ngoại của Phó Vân Tiêu thay đổi quyết định. Theo như cô thấy, chuyện này thật sự không thể thay đổi được nữa.
Dù sao khúc mắc trong chuyện này cũng xuất phát từ quá khứ và hai người liên quan trong câu chuyện quá khứ đã không còn nữa.
Phó Vân Tiêu cúi đầu, từ từ ôm lấy mặt Bạch Tô, anh nhìn cô nghiêm túc và nói: “Là em đã làm bà ngoại thay đổi ý kiến.”
“Em sao?”
Bạch Tô cau mày không tin, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không đoán ra được, gần đây cô rốt cuộc đã làm gì nhỉ?
“Em đâu có làm gì, nhất định là anh đã tự làm gì đó để thay đổi ý kiến của bà ngoại.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nghiêm túc: “Anh nói cho em biết đi, có phải anh vì em mà đã cố gắng làm gì không. Anh nói những gì với bà ngoại vậy?”
Kể từ lúc nghe được những gì Phó Vân Tiêu nói, tôi trở nên vô cùng vui vẻ.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu và hỏi lại một lần nữa.
Phó Vân Tiêu vươn tay nắm lấy tay Bạch Tô rồi chậm rãi đi tới ghế sô pha và ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, anh mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói chuyện với cô: “Thật sự là do em. Anh không làm gì cả, là bà ngoại biết chuyện gần đây em cố tình giữa khoảng cách với anh nên bà mới vui.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nghiêm túc và nói.
Bạch Tô hơi ngây người: “Bà ngoại biết chuyện em cố tình giữ khoảng cách với anh sao?”
“Làm sao bà biết được vậy?”
Bạch Tô lại ngẩn người.
Phó Vân Tiêu nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn lúc này của Bạch Tô thì càng vui hơn: “Em nghĩ chỉ số IQ của bà và của em có giống nhau không?”
Nói xong, anh mỉm cười đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi Phó Vân Tiêu bước ra ngoài, Bạch Tô cau mày nhìn anh, vẻ mặt không vui.
“Câu anh vừa nói là có ý gì? Anh nói não em không đủ dùng sao?”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Tô rồi chậm rãi đi xuống phía dưới. Anh vừa đi vừa nói khẽ bên tai Bạch Tô: “Não em có đủ dùng hay không không quan trọng, quan trọng là anh thích cơ thể của em.”
Nghe xong câu này, Bạch Tô lập tức đỏ mặt.
Cô muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra nhưng anh đã vươn tay ra, chủ động ôm lấy cô rồi từ từ ôm cô đi vào trong phòng ngủ và đặt cô xuống giường.
Môi của anh đặt trên môi của cô, từ đầu đến cuối cô đều mỉm cười. Cô chủ động đáp lại Phó Vân Tiêu, đây đúng là chuyện vui nhất trong khoảng thời gian này của cô.
Động tác của Phó Vân Tiêu rất nhẹ nhàng, thân thể cô mềm mại, hai người yêu thương nhau, quấn quýt nhau suốt cả đêm.
Thời Hoan lái xe được một lúc, đột nhiên cô ta phát hiện ra có một đám người đang chạy theo phía sau. Bọn họ đều lái xe thể thao, vô cùng có khí chất.
Vì sự xuất hiện này quá bắt mắt nên muốn Thời Hoan không chú ý cũng khó.
Cô ta không kìm được tăng tốc xe, những người đàn ông đó cũng cố ý đuổi theo cô ta.
Mấy chiếc xe này giống như bị chỉ huy cùng lái về một phía rồi đứng chắn đường phía trước xe của Thời Hoan. Đám xe đó vây quanh xe của Thời Hoan, cô ta không trốn đi đâu được.
Thời Hoan không còn cách nào khác đành phải xuống xe.
Cô ta cũng không muốn xuống xe nhưng đám người đàn ông đó chủ động xuống xe, đi đến bên cạnh xe của Thời Hoan rồi gõ cửa.
“Xuống xe đi em gái, chơi một chút nào.”
Một người đàn ông rất ngầu ngậm điếu thuốc ở miệng, gõ cửa xe của Thời Hoan.
“Em gái, mau xuống đi.”
Thời Hoan tức giận đập vô lăng.
Bây giờ cô ta đã bị chặn cứng, không thể chạy đi đâu được.
Cô ta đành mở cửa kính xe, khinh khỉnh liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện: “Anh đừng để ý đến tôi, mau tránh ra đi.”
Người đàn ông kia nghe được câu này, dùng đầu lưỡi liếm răng rồi nhìn Thường Hoan khinh bỉ: “Em gái xinh đẹp vậy mà nóng nảy quá. Mau xuống xe đi, chúng ta làm quen một chút.”
“Anh bảo người của anh tránh ra cho đi, đừng chặn đường tôi về nhà.”
Thời Hoan tức giận nhìn người đàn ông này.
“Nửa đêm ra ngoài đua xe, cô nói loại người này có về nhà vào lúc đêm khuya không?”
“Nào, đến vòng tay của anh trai nào!”
Thời Hoan cau mày nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông kia thò tay vào trong cửa sổ xe của Thời Hoan, xoa mặt cô ta rồi nói: “Xuống xe đi, chúng ta chơi một lát. Tôi là Tạ Dương.”
Thời Hoan vẫn không xuống xe: “Không có hứng.”
Tạ Dương đứng ở bên cạnh cau mày, anh ta nhìn Thời Hoan vô cùng khó chịu nhưng vẫn đưa danh thiếp sang.
“Không có hứng cũng không sao. Nhưng tôi có hứng thú với cô, tôi đưa danh thiếp cho cô rồi, cô đừng vứt đi. Hôm nay tôi tha cho cô, nếu ngày mai cô không liên lạc với tôi, tôi vẫn đúng giờ liên lạc với cô.”
“Anh liên hệ với tôi thế nào?”
Những người đó lần lượt lái xe đi để nhường đường cho Thời Hoan.
Thời Hoan thấy mình đã có thể đi được lại nhìn Tạ Dương và hỏi một câu.
Tạ Dương cười: “Đương nhiên là tôi có cách của tôi, yêu em, đi đi em gái!”
Thời Hoan thu lại ánh mắt lại, cô ta không nói nhiều với Tạ Dương nữa. Cô ta khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Thời Hoan rời đi, một đám thanh niên mới bước ra khỏi xe, bọn chúng nhìn Tạ Dương rồi không nhịn được mỉm cười: “Sao anh lại để cô ta đi vậy? Đây không phải là phong cách của anh? Từ trước đến giờ không phải là anh luôn thích mạnh sao?”
Tạ Dương liếm môi cười: “Đúng là như vậy, nhưng tao tin con bé đó sẽ tự nhào vào vòng tay của tao.”
“Sao anh chắc chắn vậy?”
Những người đó nhìn Tạ Dương nghi hoặc.
“Trong người cô ta ẩn chứa một sự phóng đãng không cam chịu. Tao thích điều đó.”
Nói xong, Tạ Dương lên xe rồi đám người kia cũng đi theo.
Cả đám người cùng biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau...
Khi Bạch Tô tỉnh dậy, cô gửi tin nhắn cho thư ký, bảo cô ấy chuẩn bị những món quà mà cô đã yêu cầu để cô đi cùng Phó Vân Tiêu.
Nghe xong yêu cầu của Bạch Tô, cô thư ký vô cùng vui mừng.