Nhưng lần này, tâm trạng buồn bã của Phó Vân Tiêu quả thực không thể kiểm soát được.
Khi Phó Vân Tiêu đột nhiên nói từ “gầy” Tư Bắc Triệt đã bị sửng sốt một chút.
Một lúc sau, anh ta gật đầu. Truyện Quan Trường
“Đúng, nhưng tâm lý của cô ấy đã đủ tốt rồi, những sức khỏe của những bệnh nhân khác đến cùng lúc với cô ấy đều đã yếu ớt hơn.”
Tư Bắc Triệt đối với chuyện này cũng không còn cách nào, chỉ cần không có cách ngăn chặn sự lây lan của tế bào ung thư, cơ thể Bạch Tô sẽ càng ngày càng yếu đi.
“Tôi biết.”
Phó Vân Tiêu nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
“Bất kể như thế nào thì tôi cũng cảm ơn anh đã chăm sóc cho Bạch Tô trong thời gian này.”
Phó Vân Tiêu vô cùng chân thành nói câu này.
Lần này đến bệnh viện, nhìn thấy đài phát thanh của Bạch Tô thì anh cũng đã đoán được điều đó, Tư Bắc Triệt chắc hẳn đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Bạch Tô.
“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi chăm sóc Bạch Tô cũng không có quan hệ gì với anh, đừng quên chúng ta vẫn là tình địch.”
Tư Bắc Triệt xua tay, giả vờ nghiêm túc từ chối lời cảm ơn của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu gật đầu và không nói gì, quay người rời khỏi bệnh viện.
Từ sảnh bệnh viện đi đến bãi đậu xe, Phó Vân Tiêu đứng thẳng người, bước đi rất có lực, lúc bình thường không nhìn ra được gì khác lạ.
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì sẽ thấy lúc này anh thật sự rất khác thường, đặc biệt là đôi mắt, lúc bình thường thì đôi mắt sâu như đáy biển, không thể dò được, lúc nào cũng bí ẩn và lạnh lùng.
Nhưng lần này, ánh mắt anh lộ rõ vẻ buồn bã và tuyệt vọng, anh hiếm khi trải qua nỗi đau lòng tột cùng như vậy.
Từ sảnh đến bãi đậu xe có tổng cộng 107 bậc thang, mỗi bước đi của Phó Vân Tiêu đều vô cùng nặng nhọc.
Cho đến khi tiếng mở khóa xe vang lên anh bước vào trong xe thì anh mới thở dài thả lỏng mình một lúc.
Đoạn đường này thực sự quá khó.
Cho dù hiện tại đã trở lại trong xe, nhưng hai tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, xương khớp có chút trắng bệch, có thể cảm giác được máu trên tay không còn lưu thông.
Căng thẳng được giải tỏa, Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng không kiêng kỵ gì àm lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Trước đó thì anh cũng chỉ biết Bạch Tô đã nhập viện, nhưng không ngờ tình trạng của Bạch Tô lại nghiêm trọng như vậy. Nhất là khi nhìn thấy Bạch Tô gầy gò trong bệnh viện, khoảnh khắc đó đã khiến trái tim anh đau như bị dao cắt, sắc mặt trở nên xấu xí.
Chỉ là anh luôn đeo khẩu trang nên mới có thể để lộ cảm xúc của mình.
Sau đó trong cuộc trò chuyện với Tư Bắc Triệt, anh đã không kiềm chế được cảm xúc của mình trong giây lát, nhưng anh đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Và bây giờ, cuối cùng anh cũng không cần phải kiềm chế nữa rồi.
Sau khi lên xe, Phó Vân Tiêu luôn nhìn thẳng vào mặt trời, không hề né tránh.
Có lẽ ánh sáng quá mạnh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống theo một đường cong cuối cùng chạm vào xe, anh không lau, thậm chí không làm bất cứ động tác nào.
Hai tay càng siết chặt hơn, có lẽ là thật sự quá đau lòng, biểu tình trên mặt bắt đầu trở nên dữ tợn.
Nhưng mà trong miệng anh cũng không phát rra một tiếng động nào cả, không có khóc lóc thảm thiết, thậm chí không có một tiếng nức nở trầm thấp, một mình ngồi trong xe chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi mà chấp nhận tất cả.
Ở phía bên kia, khi nhìn Phó Vân Tiêu rời đi thì Tư Bắc Triệt cũng không nhận thấy có gì không thích hợp.
Anh ta chỉ chụp được khoảnh khắc buồn bã của Phó Vân Tiêu, nhưng mà chỉ một lúc thì Phó Vân Tiêu đã trở lại bình thường nên anh ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó nữa.
Thành thật mà nói, anh ta khá ngạc nhiên khi Phó Vân Tiêu đến phương Tây lần này.
Đặc biệt là bên cạnh Phó Vân Tiêu còn có một Bạch Tô giả, đối với Phó Vân Tiêu, trước tiên anh ta phải nhìn thấu thân phận của Bạch Tô giả. Tiếp theo, anh còn phải thông qua các loại thủ đoạn mạnh mẽ thì mới có thể điều tra ra dấu vết của Bạch Tô.
Tuy nhiên, Tư Bắc Triệt cho rằng mình đã làm rất tốt công tác giữ bí mật khi đưa Bạch Tô đến nước Tây và anh ta cũng không để lộ bất kỳ manh mối nào.
Vì vậy, anh ta rất tò mò không biết làm sao mà Phó Vân Tiêu có thể tự mình điều tra sự việc này, hơn nữa anh còn tìm ra chính xác bệnh viện nơi Bạch Tô ở.
Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Tư Bắc Triệt đứng đó một lúc, anh ta cũng không rời đi ngay lập tức.
Đôi mắt anh ta hơi rủ xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, dường như anh ta đã đoán ra được điều gì đó, anh ta mượn giấy bút từ quầy lễ tân viết nhanh địa chỉ lên giấy rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Tư Bắc Triệt luôn biết tình cảm của Bạch Tô dành cho Phó Vân Tiêu, mà hôm nay anh ta cũng thấy rằng Phó Vân Tiêu còn yêu Bạch Tô sâu sắc hơn cả anh ta.
Vì vậy, anh anh muốn giúp Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Ít nhất, anh ta cũng phải đợi Bạch Tô bình phục rồi mới có thể cạnh tranh công bằng với Phó Vân Tiêu được.
Trên tờ giấy ghi địa chỉ các công ty của Tư Bắc Triệt ở nước Tây, anh ta cảm thấy Phó Vân Tiêu có thể cần đến nó, nếu Phó Vân Tiêu có nhu cầu thì ít nhất anh có thể đến những nơi này để tìm anh ta.
Sau khi rời khỏi sảnh, anh ta vừa vặn nhìn thấy Phó Vân Tiêu lên xe, không chút do dự Tư Bắc Triệt lại đi về phía xe của Phó Vân Tiêu.
Kỳ lạ là sau khi lên xe, Phó Vân Tiêu cũng không hề khởi động xe rời đi, trên xe cũng không có tiếng động gì, nó vẫn yên lặng đậu trong bãi đậu xe.
Tư Bắc Triệt chậm rãi tiến đến với vẻ nghi ngờ. Chiếc xe vẫn không có dấu hiệu khởi động, mãi cho đến khi anh ta đứng trước cửa kính xe, đối diện với kính cửa sổ bên cạnh thì anh mới nhận ra Phó Vân Tiêu đang hơi ngẩng đầu lên và khuôn mặt của anh muốn bao nhiêu đau đớn thì có bấy nhiêu đau đớn, nước mắt đã chảy đầy trên mặt anh.
Trước đây khi thích Bạch Tô, Tư Bắc Triệt đã biết vài điều về Phó Vân Tiêu.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này thì tên Phó Vân Tiêu thường xuất hiện trên các trang nhất của các tờ báo lớn nên anh ta cũng biết đôi chút về tính cách của Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà người luôn lạnh lùng và độc đoán như vậy đã cho anh ta thấy hai lần yếu ớt chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Lần đầu tiên thì chỉ là chút đau buồn thoáng qua mà thôi, mà lần này thì cả người ngồi trong xe lặng lẽ ngã quỵ.
Qua cửa kính xe, anh ta có thể cảm nhận được nỗi buồn to lớn của Phó Vân Tiêu.
Và tất cả những cảm xúc của Phó Vân Tiêu đều đến từ một người, Bạch Tô.
Không ở lại quá lâu, Tư Bắc Triệt quay người rời đi, anh ta cũng không muốn quấy rầy Phó Vân Tiêu.
Khi đi ngang qua thùng rác, anh ta không ngần ngại mà ném thẳng tờ giấy vừa viết vào.
Bây giờ, anh ta cảm thấy rằng Phó Vân Tiêu không cần mảnh giấy này nữa, bởi vì anh ta đã quyết tâm giúp Phó Vân Tiêu và Bạch Tô ở bên nhau.
Anh ta đi bộ trở về phòng của Bạch Tô.
Lúc này, Bạch Tô đang ngồi trong phòng ăn bữa ăn do Phó Vân Tiêu vừa mang đến.
“Anh đã trở lại, vừa đúng lúc tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt từ ngoài cửa bước vào, Bạch Tô vừa ăn vừa nói thẳng.
“Có chuyện gì vậy?”
Tư Bắc Triệt cũng điều chỉnh từ cảm xúc khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu vừa rồi, anh ta nhìn Bạch Tô rồi tùy ý hỏi.