Erica đứng bên cạnh Bạch Tô, nhìn chữ trên bia mộ, giải thích với Bạch Tô.
Lúc nghe thấy tên của Phó Vân Tiêu, vẻ mặt Bạch Tô vô tình, chẳng nói lời nào.
Erica thấy Bạch Tô không có mong muốn nghe tiếp, cũng không tiếp tục nói nữa.
Cô nhẹ nhàng đặt hoa ở một bên, ngồi xuống bên cạnh bia mộ.
Bạch Tô ngồi ở đây cả một ngày, không nói gì, cũng không ăn cơm.
Chỉ là ngẩn ngơ ngồi ở đây. Không biết là cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Erica muốn đưa cô đi ăn, Bạch Tô cũng không động đậy. Mãi cho đến buổi tối, trời trở tối.
“Tôi đi đây.”
Câu này là Bạch Tô nói với Nghiêm Đình. Sau khi nói xong câu này, Bạch Tô liền đi lên xe.
Erica tỏ ra rất hiểu chuyện. Dường như cậu không hề rất muốn nói rõ gì đó với Bạch Tô, chỉ là cùng với Bạch Tô từ từ rời đi, sau đó cùng Bạch Tô về nhà.
Từ nghĩa trang trở về, Bạch Tô vẫn luôn nhốt mình trong nhà. Ban ngày, cô ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, tối đến thì lên giường đi ngủ.
Thời gian này, Erica đến thăm cô hai lần. Nhưng lúc Erica tới, Bạch Tô biểu hiện vẫn rất bình thường. Nhưng chỉ cần cậu vừa rời đi, Bạch Tô lại trở về trạng thái ngây ngốc đi ngủ.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Bạch Tô đang ngồi ngẩn ngơ ở phòng khách, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Bạch Tô hỏi lại một câu.
Lúc cô đang định mở cửa thì bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Vân Tiêu: “Là anh.”
Bàn tay mở cửa của Bạch Tô dừng lại trên không trung, tiếp sau đó, cô chuyển tay tới trên chỗ bảo vệ chống trộm.
Tiếng khóa cửa vang lên, Bạch Tô tăng thêm một lớp bảo vệ cho cánh cửa đang khóa.
“Tôi không quen biết anh, anh mau đi đi.”
Bạch Tô lạnh lùng nói, xoay người lại trở lại trên ghế salon.
Cô còn chưa hết giận. Cô không thể mở cửa cho Phó Vân Tiêu vào lúc này. Hơn nữa Phó Vân Tiêu vẫn là thái độ đó khiến cho Bạch Tô cảm thấy anh chỉ muốn làm hòa với cô, còn đối với cái chết của Nghiêm Đình, anh căn bản chẳng hề có chút thành ý nào.
Phó Vân Tiêu lại gõ cửa mấy lần nữa. Bạch Tô dứt khoát mở tivi, kéo âm thanh lên mức to nhất, bao trùm lấy tiếng gõ cửa.
“Sự việc thật sự không giống như em nghĩ. “Lúc nào em nghĩ rõ ràng rồi thì khi đó gọi điện thoại cho anh.”
Nghe ý tứ của câu này giống như Phó Vân Tiêu không hề cảm thấy sai.
Đây là thái độ gì?
Lúc nào cô nghĩ rõ ràng rồi thì gọi điện thoại cho anh?
Tuy Bạch Tô đã điều chỉnh âm lượng tivi lên mức to nhất, nhưng cô vẫn nghe được hai câu cuối cùng này của Phó Vân Tiêu. Cô lại càng thấy tức thêm.
Bởi vì càng tức giận hơn, cô càng không thể mở cửa cho Phó Vân Tiêu.
Chính là thái độ này, bắt buộc phải thể hiện rõ lập trường của bản thân.
Bạch Tô tức đến ném điều khiển về một bên, xoay người trở về phòng.
Tiếp sau đó, sáng sớm mỗi ngày Phó Vân Tiêu đều đến gõ cửa vào một giờ cố định.
Sau đó, Bạch Tô liền đeo luôn tai nghe, giả vờ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhưng Phó Vân Tiêu quả thật là rất phiền. Sau đó, anh đã lựa chọn đến gõ cửa vào lúc Bạch Tô còn chưa tỉnh ngủ, liên tục gõ cửa ba ngày.
Bạch Tô cảm giác bản thân sắp bị phiền đến thần kinh suy nhược luôn rồi. Cuối cùng Bạch Tô chịu không nổi, ấn nút gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Cảnh sát, co một kẻ biến thái cả ngày đến gõ cửa ở bên ngoài nhà tôi.”
Bạch Tô tức giận đùng đùng đi đến bên của, cố ý mở loa ngoài, nói to tiếng.
Lời nói cố ý này chính là vì để Phó Vân Tiêu nghe thấy.
“Xin cô hãy nói vị trí cụ thể của cô.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói kiên nhẫn của cảnh sát.”
Bạch Tô nhanh chóng báo cáo vị trí của bản thân. Sau đó, cô lại lớn tiếng hét lên một câu với bên ngoài cửa: “Cảnh sát, người đàn ông này nói anh ta tên Phó Vân Tiêu. Anh ta đã làm phiền tôi mấy ngày rồi, tôi rất sợ.”
Bạch Tô nhìn thì như đang nói với cảnh sát, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn là muốn nói cho Phó Vân Tiêu nghe, muốn ép anh rời đi.
Quả nhiên, chiêu này đã có hiệu quả. Lúc cô lại thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Phó Vân Tiêu cần phải rời khỏi nơi này.
Bạch Tô thở dài, cúp điện thoại gọi báo cảnh sát.
Nhưng cô vừa ngắt cuộc gọi báo cảnh sát, lúc vừa xoay người ngồi lên trên ghế salon trong phòng khách thì tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Ngọn lửa buồn bực trong lòng Bạch Tô vừa hạ xuống lại lần nữa bùng lên.
Cô mất kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài cửa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, sao anh còn không đi?”
Cô vừa tức giận đùng đùng đi đến cửa, mạnh mẽ mở cửa. Nếu anh ta đã lại làm phiền lần nữa, cô quyết định không nhẫn nhịn nữa, nói rõ ràng, sau đó đuổi Phó Vân Tiêu đi.
Kết quả, người ở bên ngoài gõ cửa là một người đàn ông cô hoàn toàn không quen. Người đó mang gọng kính đen, cầm trong tay một xấp giấy tờ.
“Xin hỏi, là cô Bạch phải không?”
Người đàn ông xa lạ này có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười công nghiệp.
“Anh là ai? Có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy không phải Phó Vân Tiêu, giọng điệu của Bạch Tô có hơi hòa hoãn lại, cố gắng bình phục lại tâm trạng.
“Tôi là luật sư riêng của anh Nghiem. Trong này có giấy tờ, mời cô xem qua.”
Luật sư vừa nói, vừa đưa một bản giấy tờ cho Bạch Tô.
Bạch Tô hơi nhíu mày, mang theo nghi ngờ, anh Nghiêm… Anh Nghiêm duy nhất mà Bạch Tô quen chính là Nghiêm Đình.
Cho nên cô nghi ngờ nhận lấy giấy tờ trong từ trong tay luật sư.
“Cô Bạch, anh Nghiêm lúc còn sống đã ký một bản giấy tờ, sau khi bản thân chết đi, người hưởng lợi của toàn bộ tài sản cá nhân đều điền tên của cô. Đây là nhà, công ty, quán rượu… mà anh Nghiêm đứng tên”
Luật sư lịch sự giới thiệu với Bạch Tô.
Bởi vì Nghiêm Đình ra đi rất đột ngột, vốn dĩ Bạch Tô có hơi nghi ngờ với giấy tờ mà Nghiêm Đình để lại cho bản thân. Lúc này cô lại nghe thấy luật sư nói, Nghiêm Đình tặng lại toàn bộ tài sản cá nhân cho cô, Bạch Tô liền ngẩn người tại chỗ.
“Cô Bạch?”
Luật sư lại gọi Bạch Tô, Bạch Tô không có bất kỳ phản ứng nào.
“Cô Bạch, mời cô kiểm tra lại thông tin tài sản một chút.”
Luật sư hơi nâng cao giọng, lúc này, Bạch Tô mới tỉnh táo lại.
“Xin lỗi.”
Bạch Tô vội vàng cúi đầu xem giấy tờ mà luật sư đưa tới, che đậy đi nội tâm kích động hiện giờ của bản thân.
Ở cuối tập tài liệu là một bản hướng dẫn vận hành công ty viết bằng tay. Vừa nhìn chữ viết của trang này, Bạch Tô biết ngay nhất định là của Nghiêm Đình.
Ba trang đầu tiên của bản hướng dẫn vận hành là danh sách khách hàng quan trọng của công ty. Trang cuối cùng là thông tin của một công ty dịch vụ tư vấn doanh nghiệp, bên cạnh ghi chú mấy chữ: “Đã chào hỏi, tư vấn bất kỳ lúc nào.”
Bạch Tô nhìn đống tài liệu nặng trịch này, tâm trạng càng trở nên trầm trọng.
“Anh Nghiêm còn để lại cho cô một khoản tiền năm trăm năm mươi triệu, đã dặn dò người chuyên nghiệp phụ trách triển khai hoạt động. Nếu như cô có cần, có thể rút khoản tiền này ra bất cứ lúc nào.”
Luật sư tiếp tục giới thiệu với Bạch Tô.
Bạch Tô nghe những điều này, thật ra cô không hứng thú với việc anh ta để lại cho cô cái gì.
Bởi vì mấy ngày nay cô vẫn đang tính lừa bản thân có lẽ Nghiêm Đình chưa chết.
Nhưng mà luật sư đã nói những lời này, giống như không để lại cho cô chút hy vọng nào.
Cô chỉ có thể nghe luật sư giới thiệu từng khoản một.