Không có ai mở cửa dù đã gõ mấy lần liên tục, gọi với vào hai lần, vẫn không có ai trả lời.
Thời Hoan khẽ cau mày, sau đó lấy thẻ phòng phụ ra, mở cửa khách sạn này.
Mền trong khách sạn ngẫu nhiên rơi vãi, trên đất quả thật có hai đôi dép lê có dấu hiệu đã qua sử dụng.
Nhưng không có ai trong nhà, và ngay cả hành lý mà các nhân chứng mang theo cũng biến mất vào lúc này.
Thời Hoan khó hiểu lấy điện thoại di động ra gọi điện nhưng không có ai trả lời.
Gọi lại, vẫn không có ai trả lời.
Lạ thật.
Thời Hoan cau mày nhíu chặt lại rồi bước vào phòng tắm.
"Mọi người tới xem!"
Như có phát hiện lớn, Thời Hoan giả bộ kinh ngạc hét lên.
Phó Vân Tiêu và người bạn trai giả nhìn theo dõi giọng nói và thấy những nét chữ cong vẹo trên tường, đại ý nói rằng họ đã rời đi mà không nói lời từ biệt. "Thật đáng tiếc, đã muộn một bước."
Thời Hoan lắc đầu, lộ ra vẻ tiếc nuối. Phó Vân Tiêu không nói gì, vẻ mặt bình thản, không biết là đang nghĩ gì.
“Anh Phó, đừng lo lắng, em sẽ tiếp tục tìm kiếm những nhân chứng này.” Thấy Phó Vân Tiêu không nói gì, Thời Hoan do dự một lúc rồi ngập ngừng nói với Phó Vân Tiêu.
"không cần."
Phó Vân Tiêu nói thẳng, và sau đó bước ra khỏi khách sạn.
Thời Hoan đứng sau liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cô thở dài một hơi, lưng đã ướt hết cả rồi.
Người đàn ông thấy Thời Hoan căng thẳng, khóe môi nhếch lên một nụ cười, anh ta hỏi Thời Hoan, "Cảm giác nói dối như thế nào?"
Khi Thời Hoan nghe thấy những lời này, cô quay lại và nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
"Tốt rồi."
Cô không muốn nói thêm, chỉ nghĩ một lúc rồi nói với người đàn ông: "Cảm ơn."
"Em biết đấy, tôi không chỉ muốn lời cảm ơn của em."
Khi người đàn ông nhìn Thời Hoan, ánh mắt anh ta tràn đầy thâm tình.
...
Bên kia, Bạch Tô đang nằm trên giường ngủ thì Nghiêm Đình đột nhiên gọi.
"Em đang ở đâu? Sao lại không tới bệnh viện?"
Trên điện thoại, Nghiêm Đình hỏi.
"Có chút chuyện xảy ra, tôi đã về nhà rồi."
Bạch Tô sau đó gửi cho Nghiêm Đình một địa chỉ.
"Có tin tức tốt, em chờ một chút, anh sẽ tới ngay."
Giọng nói của Nghiêm Đình có chút vui mừng, vừa dứt lời, Nghiêm Đình đã cúp điện thoại, để lại Bạch Tô ngơ ngác nhìn điện thoại.
Khó hiểu.
Bạch Tô lắc đầu.
Hơn 10 phút sau, trong sân đột ngột vang lên tiếng phanh xe.
Sau đó là một tiếng mở cửa xe, Nghiêm Đình bước ra.
Bước chân của anh ấy rất nhanh, rõ ràng có thể cảm thấy anh ta đang rất phấn khích.
"Em nghĩ xem anh mang cái gì đến cho em?"
Nghiêm Đình vui vẻ bước vào, trên tay cầm một chiếc máy bay không người lái, đôi mắt sáng long lanh, anh cầm chiếc máy bay lên rồi lắc lắc với Bạch Tô.
"Vậy tin tốt mà anh nói là gửi cho tôi một máy bay không người lái?"
Bạch Tô khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Cô không có sở thích này.
"Dũng não của em mà nghĩ đi, anh gửi cho em một chiếc máy bay không người lái không phải là vì muốn em bay lên à?"
Bất kể khi nào, Nghiêm Đình sẽ không bao giờ quên cười với Bạch Tô.
"Đi! Đừng có trêu tôi."
Bạch Tô lườm Nghiêm Đình.
"Nghĩ kỹ đi, máy bay không người lái có thể làm được gì?"
Nghiêm Đình chậm rãi hướng dẫn Bạch Tô, nhìn Bạch Tô với cái nhìn cười toe toét...
"Chụp ảnh trên không? Vậy là anh bí mật chụp ảnh tôi à?"
Bạch Tô càng khó hiểu hơn, cô không hiểu logic của Nghiêm Đình tí nào.
Nghe được câu trả lời này, Nghiêm Đình không khỏi trợn tròn mắt, khóe miệng càng giễu cợt, "Chụp lén em thì có gì hay ho. Anh đâu có mê em như hồi trước nữa đâu, haha. Anh hoàn toàn tin tưởng giao em cho Phó Vân Tiêu. "
Sau khi nói điều này, Nghiêm Đình không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp nói.
"Mấy ngày nay anh đều giả vờ mình đang theo đuổi Thời Hoan, sau đó anh ngày nào cũng ở trước cửa nhà cô, cho đến một ngày, anh đến muộn và dừng xe đúng lúc Thời Hoan ra khỏi nhà, cho nên anh đã bí mật đi theo cô ấy."
"Anh là biến thái đấy à?"
Bạch Tô thực sự không thể ngừng phàn nàn về Nghiêm Đình.
"Anh đều là vì em mà, nếu là anh mà là biến thái, thì em cũng là một con sói mà thôi.”
Nghiêm Đình giả vờ tức giận.
"Được, được rồi, tôi nói đùa, anh cứ tự nhiên."
Bạch Tô xin lỗi, ra hiệu cho Nghiêm Đình tiếp tục.
"Anh đã đi theo Thời Hoan đến một biệt thự tên là Núi Trúc. Biệt thự này sử dụng các biện pháp an ninh rất chặt chẽ, còn sử dụng loại kĩ thuật nhận diện khuân mặt cao cấp. Sau đó, Thời Hoan vào bên trong, anh bị kẹt ở ngoài.”
Nghiêm Đình trở nên nghiêm túc, bắt đầu kể lại vấn đề này với Bạch Tô.
"Thời Hoan có nhà ở khu đó cũng không phải chuyện không thể."
Bạch Tô nói ra giả thuyết của mình.
"Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy. Sau đó, anh mang theo máy bay không người lái và đến biệt thự này một lần nữa. Anh đã chụp được một bức ảnh của một người phụ nữ trong biệt thự."
Nói đến đây, vẻ mặt của Nghiêm Đình cực kỳ nghiêm túc.
"Ai?"
"Mộc Văn Văn."
Cái tên này vừa cất lên, Bạch Tô không bình tĩnh nổi nữa.
Trước đây, Mộc Văn Văn từng hãm hại Bạch Tô rất nhiều lần, nhưng sau khi sự việc của nhà họ An xảy ra, cô ta đã biệt tăm biệt tích.
Không ngờ, lần đầu nghe lại tên cô ta, lại là có liên hệ với Thời Hoan.
Sau khi tường thuật, Nghiêm Đình lấy đoạn video do máy bay không người lái quay lại cho Bạch Tô xem, mặc dù chỉ có Mộc Văn Văn xuất hiện trong video này, nhưng việc Thời Hoan có quan hệ với Mộc Văn Văn, điều đó về cơ bản là không có gì để nói thêm nữa.
Bạch Tô cũng nghĩ đến trải nghiệm bị bắt cóc qua lại của mình, cách làm này phù hợp với phương pháp của Mộc Văn Văn, đơn giản có thể xác định rằng Mộc Văn Văn đứng sau vụ bắt cóc.
Nhưng Thời Hoan..
Bạch Tô sau đó nghĩ về một số biểu hiện của Thời Hoan kể từ khi cô vào bệnh viện. Kết quả thực sự đã quá rõ ràng. Mộc Văn Văn chịu trách nhiệm lập kế hoạch và Thời Hoan chịu trách nhiệm thực hiện vụ bắt cóc.
Nghĩ đến đây, da đầu Bạch Tô tê dại.
Đặc biệt là khi Bạch Tô giả vờ hôn mê, Thời Hoan đã từng thì thầm bên tai cô câu gì đó như ‘Ước gì chị đừng bao giờ tỉnh lại’, một cơn ớn lạnh trong lòng cô dâng lên.
Nếu không phải cô ta xơ xuất, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Thấy Bạch Tô căng thẳng, Nghiêm Đình đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Tô.
"Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp một người, Mộc Văn Văn bây giờ có ở chân trời góc bể nào cũng có thể tìm được cô ta."
Lời nói của Nghiêm Đình khiến cô cảm thấy an toàn, Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình và nghiêm túc gật đầu.
"Hơn nữa, anh cũng đã tính ra kế hoạch rồi. Em cần phải phối hợp diễn xuất với anh. Trước tiên bắt Mộ Văn Văn, sau đó yêu cầu Thời Hoan nói ra sự thật."
Nói đến đây, Nghiêm Đình ánh mắt trầm xuống, hai tay nắm chặt.
Mặc dù Nghiêm Đình hay đùa cợt với Bạch Tô, nhưng lúc cần thì anh rất nghiêm túc, chỉ cần nói đến sự an toàn của Bạch Tô, anh sẽ không cợt nhả chút nào.
Nhất là những người làm tổn thương đến Bạch Tô, anh sẽ không tha thứ cho bất cứ ai.