Sợ Phó Vân Tiêu giận nên đã nhanh chóng tỏ ra dễ thương với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô và không tính toán với Bạch Tô.
Lúc này, tất cả đồ ăn đã được bưng lên, Bạch Tô nhìn vẻ mặt của Phó Vân Tiêu, sợ Phó Vân Tiêu giận nên liền gắp viên gạo nếp hoa anh đào và đưa đến trong miệng của Phó Vân Tiêu: “Chồng ơi, nào, em đút anh ăn.”
Phó Vân Tiêu nhìn lấy sự nịnh bợ rõ ràng này của Bạch Tô, không khỏi bật cười.
“Nếu như em có lòng học những thứ này thì anh có thể dạy em.”
“Tốt như thế sao? Được, em muốn học!”
Bạch Tô hai mắt sáng ngời, vô cùng mừng rỡ.
Phó Vân Tiêu ừm lấy một tiếng, bắt đầu ra hiệu cho Bạch Tô ăn đồ.
Bạch Tô cũng vội trở lại trạng thái bình thường, bắt đầu nghiêm túc ăn uống.
Đã lâu không gặp Phó Vân Tiêu rồi, trạng thái này vẫn rất hạnh phúc.
Hơn nữa, dường như mỗi người đều có một bản tính rất kỳ lạ, đó chính là nếu mối quan hệ của hai người gió yên sóng lặng, thuận buồm xuôi gió, thì có rất nhiều lúc, rất nhiều việc sẽ cảm thấy là lẽ tự nhiên.
Nhưng nếu trong trường hợp đối phương có bất kỳ vấn đề gì, thì sẽ biến thành một trạng thái cảnh giác, sẽ kích thích tiềm năng của loại tình yêu đó giữa hai người.
Hiện giờ, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không ở cùng nhau, Phó Vân Tiêu cần phải ở bên chỗ bà cụ, còn Bạch Tô vì suy nghĩ đến cảm xúc của người già, cũng không thể tuỳ tiện thể hiện tình cảm với Phó Vân Tiêu.
Nên hai người có một cảm giác đã rất lâu không gặp nhau, khi gặp nhau lại càng trân trọng hơn.
Bạch Tô đang ăn thì đứng dậy nói với Phó Vân Tiêu rằng: “Em đi nhà vệ sinh một lát.”
Phó Vân Tiêu gật đầu và nhìn Bạch Tô rời đi.
Đến khi Bạch Tô đi vệ sinh xong, ra rửa tay thì trong nhà vệ sinh bỗng dưng có hai người phụ nữ bước ra, họ chậm rãi bước đến bên cạnh bồn rửa tay và bắt đầu vừa tán gẫi vừa rửa tay.
Một trong hai người phụ nữ nói với người phụ nữ còn lại: “Bài báo gần đây của tớ viết không được tốt lắm, cứ bị tổng biên tập trả lại.”
“Tớ cũng thế, không có tin tức gì để viết.”
Người còn lại cũng than thở.
“Ôi, làm phóng viên đúng là khó thật…”
Lại một tiếng thở dài.
Bạch Tô cảnh giác nhìn hai người ở bên cạnh, khi đối phương phát hiện cô và muốn nhìn lấy cô thì cô vội cúi đầu xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Bởi vì vội vã, sau khi rửa tay cũng không kịp hông khô thì cô đã nhanh chóng chạy ra, trực tiếp chạy đến bên Phó Vân Tiêu.
“Chúng ta có thể không tiếp tục ăn ở đây không, chúng ta đổi chỗ ăn nhé.”
Bạch Tô cau mày nhìn lấy Phó Vân Tiêu với vẻ mặt đầy sự cảnh giác.
Phó Vân Tiêu cau mày, anh nhìn lấy bàn tay còn đang nhỏ giọt của Bạch Tô, khẽ cau mày.
“Em làm gì mà vội vàng như vậy?”
“Ở đằng kia có hai phóng viên, em sợ họ sẽ phát hiện chúng ta vốn không có ly dị!”
Bạch Tô nhỏ giọng nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn theo hướng Bạch Tô chỉ, thì nhìn thấy hai người phụ nữ đó lập tức mỉm cười.
Khi hai người phụ nữ đó đi qua đây, cũng đã nhìn thấy Phó Vân Tiêu.
“Tổng giám đốc Phó, đã lâu không gặp.”
Một “phóng viên” thân mật chào hỏi Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chỉ là gật đầu, sau đó để Bạch Tô nhanh chóng ngồi xuống đối diện mình, lúc này mới giải thích với Bạch Tô rằng: “Phóng viên nay là một phóng viên tài chính nổi tiếng, trước đây đã từng phỏng vấn anh và làm cho anh một cuộc phỏng vấn riêng.”
Anh vừa nói vừa nghiêm túc nhìn Bạch Tô, mang theo một nụ cười trên mặt.
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nhìn đến có chút không biết phải làm sao, chỉ hừ một tiếng và nhìn lấy Phó Vân Tiêu.
“Không biết có phải là vì dạo gần đây không gặp em, cứ cảm thấy mọi sự hấp dẫn của em đã lan toả ra trong lúc nhìn lấy anh.”
Phó Vân Tiêu vừa nhìn khuôn mặt của Bạch Tô vừa cảm thán.
Bạch Tô đã trải qua tình huống lúng túng vừa rồi, nên bây giờ chỉ muốn vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn xong, cả hai người đều cùng nhau về nhà, Phó Vân Tiêu lái xe đưa Bạch Tô cùng nhau về nhà.
Sau khi trở về nhà, Phó Vân Tiêu theo Bạch Tô vào cửa, Bạch Tô khẽ nghi ngờ.
“Anh hôm nay không cần đến chỗ bà của anh sao?”
Phó Vân Tiêu gật đầu và nhìn Bạch Tô: “Hôm nay anh muốn ở bên cạnh em, dạy cho em một số việc trong thương mại.”
Khi nghe thấy học tập liên quan đến thương mại, khuôn mặt của Bạch Tô lập tức rạng rỡ.
Cô vội vàng kéo Phó Vân Tiêu ngồi xuống ghế sofa, nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu và nói: “Nào, anh nói đi, em đang nghe đây.”
“Khoan đã, anh đợi em một chút, em đi kiếm sổ tay và bút, em phải ghi chép lại.”
“Ơ? Hình như có thể dùng điện thoại trực tiếp ghi âm lại, vừa đơn giản vừa tiện lợi.”
Bạch Tô vừa nói vừa trông vô cùng bận rộn.
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh nhìn lấy Bạch Tô, không khỏi bật cười: “Em muốn nghe anh nói làm thế nào để phân biệt ưu nhược điểm của dự án hay là em muốn nghe anh nói anh làm thế nào để phân bổ thời gian và năng lượng?”
Anh dù bận vẫn nhàn nhìn lấy Bạch Tô.
Bạch Tô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đều muốn nghe cả.”
Phó Vân Tiêu nhếch miệng cười, trông rất vui vẻ.
“Được rồi. Nếu nghe anh nói về phân biệt ưu nhược điểm của dự án thì đêm nay em phục vụ anh đi tắm, còn nếu muốn nghe sự phân bổ thời gian và năng lượng thì em có trách nhiệm cùng anh luyện tập cả đêm.”
Giọng nói của anh rõ ràng và rất mờ ám.
Bạch Tô ngay lập tức cảm thấy bản thân đã rơi vào bẫy của Phó Vân Tiêu rồi.
“Không chỉ nói về công việc, tại sao lại phải có những bổ sung này?”
“Em phải biết, anh không hề thích ra ngoài giảng bài, chi phí giờ học của anh, người khác là không thể trả nổi. Giảng bài cho em, chỉ nhận một khoản chi phí giờ học nhỏ, em mới là người lời thực sự đó.”
Không biết tại vì sao, nhìn lấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của người phụ nữ nhỏ bé này đang đứng đối diện mình, lại cảm thấy cô vô cùng dễ thương.
Phó Vân Tiêu đưa tay ra và ôm Bạch Tô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lấy.
Bạch Tô cau mày muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra, nhưng Phó Vân Tiêu đã nhẹ nhàng chiếm lấy miệng của cô, từ từ chạy dài xuống.
“Anh giảng bài trước đi rồi em trả học phí sau.”
Bạch Tô nhanh chóng nói trong lúc Phó Vân Tiêu buông miệng cô ra.
Phó Vân Tiêu vẫn ôm chặt lấy Bạch Tô và xâm chiếm cô.
Cho đến khi cô bắt đầu thở hổn hển và không thể nói ra những lời muốn học, thì Phó Vân Tiêu đã bế cô vào trong phòng ngủ.
Bạch Tô cảm thấy toàn thân vỡ vụn như thể bị Phó Vân Tiêu giày vò vậy, cô thoát khỏi vòng tay của Phó Vân Tiêu và nói với Phó Vân Tiêu: “Anh như vậy quá đáng thật mà, anh là một thầy giáo không có tâm.”
Khoé miệng của Phó Vân Tiêu nở lên một nụ cười: “Chúng ta tiếp tục nào, đây là bài học thực tiễn năng lượng.”
Nói xong, anh lại một lần nữa ôm lấy Bạch Tô vào lòng.
Bạch Tô khẽ thở hổn hển, nhưng hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng.
Phó Vân Tiêu dẫn dắt cô, sự quấn quýt từ từ lên đến đỉnh điểm.
Khi Bạch Tô đi làm vào sáng hôm sau, cảm thấy toàn thân vô cùng mệt.
Nhưng rất kỳ lạ, lúc Phó Vân Tiêu ra khỏi cửa lại trông rất hăm hở tỉnh táo.