Lâm Lập vẫn như bình thường, đầu tiên là nấu cho mình một ấm trà, vừa uống trà vừa xem tài liệu trong tay.
Bạch Tô đứng bên cạnh thoáng do dự rồi vẫn mở miệng.
Nói với Lâm Lập rằng: "Trước đó khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau thì cũng bận rộn như thế này hả?"
Lâm Lập nghe nói thế bèn xoay người lại nhìn Bạch Tô.
"Tại sao lại hỏi câu này thế?"
Bạch Tô lắc đầu không nói gì, tiếp tục quay lại ngồi bên cạnh Lâm Lập.
Rất lâu sau đó mới nói với Lâm Lập rằng: "Anh tiếp tục nói thêm cho em về Nhiêu Tuyết đi."
Nghe đến câu này, Bạch Tô có thể cảm nhận rất rõ ràng cơ thể Lâm Lập chợt đứng đờ, Lâm Lập lại nhìn về phía Bạch Tô, nói: "Cô ấy chỉ là một thư kí của anh thôi, thế nhưng anh cũng không biết quá nhiều chi tiết về cô ấy."
"Anh có điều tra Nhiêu Tuyết sau khi em bị bắt cóc không?"
Bạch Tô cũng không hiểu tại sao sau khi Lâm Lập nói xong câu đó cô lại không hề có tí thất vọng nào, chỉ nghiêm túc chờ Lâm Lập trả lời.
Lâm Lập đứng dậy nhìn về phía Bạch Tô, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tô thật lâu mới nói với Bạch Tô: "Có phải gần đây em đang có ám ảnh bóng ma tâm lý không? Chuyện lần trước anh thật lòng xin lỗi, là do anh không bảo vệ em thật tốt."
Nói xong Lâm Lập bèn vươn tay kéo Bạch Tô vào lòng.
Thế nhưng sau khi ôm vào lòng xong lại không làm thêm bất kì điều gì, cũng không hề giải thích.
Bạch Tô bỗng nhiên ý thức được rằng trước trước đó cô không hỏi Lâm Lập bất kì câu hỏi gì nhưng khi cô hỏi đến thì thỉnh thoảng Lâm Lập lại trả lời kiểu qua loa có lệ.
Thế nhưng làm sao cô bị Lâm Lập lừa gạt như thế được?
Bạch Tô không hỏi lại.
Cô ra khỏi lòng Lâm Lập rồi nhẹ nhàng nhìn Lâm Lập như bình thường và nói: "Em cảm thấy hôm nay đi làm mệt quá nên em về nghỉ ngơi trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
"Được." Ánh mắt Lâm Lập vẫn dịu dàng trước sau như một, thế nhưng Bạch Tô lại cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không biết phải đối mặt với sự dịu dàng ấy như thế nào.
Dịu dàng như cạm bẫy chết người.
Bạch Tô trở về phòng lại ngủ không yên, thật ra sau khi vào thành phố A thì đã lâu rồi cô không liên lạc với bác sĩ Sophia.
Bạch Tô thoáng do dự rồi lại thấy bác sĩ Sophia đang đăng nhập vào trong phần mềm bèn hỏi bác sĩ Sophia: "Trong tình huống nào một người chồng sẽ nói dối với vợ mình?"
Chẳng mấy chốc Sophia đã trả lời lại một câu: "Một loại là lời nói dối thiện ý, bản thân người chồng cảm thấy sự thật không thích hợp để nói với vợ mình, còn một loại khác là người đó cố tình muốn giấu diếm sự thật."
Bạch Tô nhìn câu trả lời đó.
Ừm... Câu trả lời này chính xác là một câu hỏi để lựa chọn.
Bạch Tô nghĩ tất cả đều do dự lựa chọn của cô là gì.
Thế nhưng Bạch nghĩ nghĩ rồi lại chọn lý do thứ nhất, lời nói dối thiện ý.
Bạch Tô lại tiếp tục hỏi Sophia: "Trước đây khi bà yêu thương một người nào đó thì liệu có một giây phút cảm thấy bản thân mình không thể nhìn thấu người ấy hay không?"
Trước kia bác sĩ Sophia cũng không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, ban đầu bà ấy đã tự học về những kiến thức tâm lý.
Bạch Tô chọn tin tưởng bác sĩ Sophia, thậm chí có những lúc cô gặp phải vấn đề khó khăn hay kẹt vào ngõ cụt thì lựa chọn đầu tiên luôn là né hết các bác sĩ tâm lý.
Thế nhưng bác sĩ Sophia thì khác, thỉnh thoảng Bạc Tô còn cảm thấy bà ấy như một người bạn.
Sophia có thể kể cho Bạch Tô nghe rất nhiều câu chuyện của mình trong quá khứ khiến cô cảm thấy bác sĩ này là một người đáng để tin tưởng.
Nếu như hai người trao đổi bí mật cho nhau thì họ sẽ bất giác thân thiết với người kia hơn.
Chẳng mấy chốc bác sĩ Sophia đã trả lời: "Tôi từng quen một người bạn trai, chúng tôi gặp nhau trong nhóm tình nguyện được thành lập trên mạng và hai chúng tôi tán gẫu với nhau rất nhiều chuyện trên diễn đàn, sau đó thì cảm thấy hợp nhau, cùng chung chí hướng, tôi cảm thấy mình đã gặp được tình yêu của đời mình rồi. Thỉnh thoảng chúng tôi lại đắm chìm trên mạng xã hội khiến tôi cảm thấy khoảng thời gian ở học ở trường không còn quá khó khăn và nhàm chán."
"Tôi cảm thấy anh ấy là một người đáng để bầu bạn. Sau đó chúng tôi yêu nhau, gặp mặt nhau và tôi đã đưa anh ấy tới gặp các bạn mình như những người yêu nhau mình thường, anh ấy cũng dẫn tôi đến gặp bạn anh ấy. Thế nhưng anh ấy chỉ gặp mặt bạn mình bâng quơ một tí thôi, không giới thiệu gì cả. Sau đó có một lần tôi muốn xem điện thoại của anh ấy thì bỗng nhiên anh ấy lại né đi như thể nó không được phép cho tôi xem vậy. Sau đó có lẽ anh ấy cảm thấy giấu diếm tôi thế cũng không ổn bèn nhanh chóng lướt lướt qua cho tôi nhìn thật nhanh rồi nói: Em xem, không có gì đúng chứ. Rồi lại nhanh chóng giấu đi."
Bạch Tô nghe đến đoạn đó thì cũng thấy có vấn đề.
Bạch Tô nói: "Anh ta ngoại tình đúng không?"
Khi cô hỏi câu đó thì đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời lại chữ đúng.
Sau khi được trả lời thì Bạch Tô thoáng lặng người.
"Tại sao?"
"Bởi vì khoảng cách quá xa ư?"
"Bởi vì anh ấy có một người khác rồi, tôi cứ tưởng anh ấy cũng giống mình nhưng sự thật là anh ấy giấu tôi rất nhiều thứ. Sau đó tôi mới phát hiện ra tôi cũng không hiểu biết rõ về anh ấy."
Bạch Tô nghe đến đó thì giật mình.
"Một người đàn ông yêu một người phụ nữ có rất nhiều lý do nhưng thường thì một người phụ nữ yêu thương người đàn ông kia chỉ có một lý do, đó là yêu."
"Một người đàn ông có thể giữ lấy một cô cái bên cạnh mình vì ghen tị, vì ham muốn chiếm giữ, hơn nữa cảm giác đó cũng khá giống yêu nên anh ta hiểu nhầm đó là yêu."
Bạch Tô đọc đến đó thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Lập bên ngoài.
Cô nghĩ Lâm Lập sắp vào phòng nên vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Sophia nhưng Lâm Lập chỉ đi vệ sinh rất nhanh rồi bỏ đi, anh ta về phòng đọc sách.
Bạch Tô thoáng suy nghĩ rồi vẫn đứng dậy, nhìn Lâm Lập trở về phòng rồi bèn rót một ly trà bưng đến phòng anh ta.
Bấy giờ, Bạch Tô không gõ cửa.
Khi cô đẩy cửa ra thì Lâm Lập lập tức đề phòng ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tô thì giấu đi những cảm xúc trên mặt rồi chuyển thành ánh mắt yêu thương thân thiết trước sau như một: "Sao em lại vào đây thế? Không buồn ngủ nên không ngủ được à?"
"Chỉ là muốn ngồi với anh thôi." Bạch Tô cười cười.
Cô đặt trà lên bàn rồi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cầm một quyển sách.
Thế nhưng Bạch Tô có thể nhìn thấy Lâm Lập đang lật một trang hoàn toàn khác so với trước đó.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Bạch Tô lại vang lên câu chuyện của Sophia.
Bạch Tô ngồi đó với Lâm Lập thật lâu, ngồi đến mức cô cảm thấy nhàm chán rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng đọc sách.
Cô trở lại phòng của mình, khi nằm xuống giường thì phát hiện nhóm nói chuyện trong công ty đang bàn tán cực kì náo nhiệt.
Bạch Tô cũng không ngủ được nên mở lên xem mọi người đang nói chuyện gì.