“Chu Lê.”
“Con có thể đừng làm mọi chuyện rối thêm được không? Mẹ con mất sớm, khi con còn bé, bố vẫn luôn chiều theo ý của con. Bây giờ con thực sự đã bị bố chiều hư mất rồi.”
“Nếu như mẹ con ở trên có linh thiêng, biết bố chỉ vì lợi ích mà bán đứng hạnh phúc của con gái thì mẹ con cũng không tha thứ cho bố đâu.”
Chu Lê nhanh chóng đi ra phía cửa của bãi đỗ xe: “Hôm nay, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Con không cần bố giúp đỡ con. Nếu như bố bị Phó Vân Tiêu chèn ép, bố cũng không có cách nào ra mặt thì con tự có cách làm của con.”
“Con có thể có cách gì được chứ?”
Tổng giám đốc Chu lo lắng nhìn Chu Lê.
Chu Lê cũng tràn đầy ý chí quật cường: “Về phần con sử dụng cách thức nào thì bố không cần quan tâm đâu.”
Nói xong câu này, Chu Lê nhanh chóng đi đến cửa, ra khỏi bãi đỗ xe.
Chỉ còn lại tổng giám đốc Chu đứng ở phía xa xa nhìn vào bóng lưng của cô ta. Một lúc lâu sau, tổng giám đốc Chu vào lại trong xe của mình rồi lái xe rời đi.
Bạch Tô và thư ký của mình từ đầu đến cuối vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Hai người đứng tựa vào một cây cột lớn, trốn sau đó nghe thấy rất rõ cuộc đối thoại của tổng giám đốc Chu và Chu Lê.
Sau khi nghe xong, Bạch Tô không biết phải phản ứng sao cả, tóm lại cảm thấy rất nhức đầu.
Bên cạnh đó, thư ký của Bạch Tô lại thở dài sau khi hai người kia đi khỏi đó: “QUả nhiên là được tổng giám đốc Tiêu sắp xếp. Tổng giám đốc Tiêu đối với tổng giám đốc Tô thực sự là rất yêu.”
Thư ký của Bạch Tô than thở một câu, trong nháy mắt khiến cho Bạch Tô thức tỉnh lại, cô quay ra nói với thư ký: “Hôm nay cô có vẻ hơi quá đà rồi đó nha, đừng có mà quan tâm quá tới tình cảm riêng tư của tôi, mau đi thôi.”
Vừa nói xong, cô đi trước, thư ký theo sau. Hai người đi tới chỗ đỗ xe của họ.
Sau khi thư ký lên xe, vẫn không kiềm được hỏi Bạch Tô một câu: “Tổng giám đốc Tô, tôi cảm thấy cô cũng có tình cảm với tổng giám đốc Tiêu. Cô có thể làm hòa với tổng giám đốc Tiêu được rồi. Tôi tin rằng tổng giám đốc Đình của chúng ta cũng hy vọng hai người được hạnh phúc mà.”
Bạch Tố vốn là đã lên xe, vẫn cầm tài liệu trên tay để xem tiếp. Nhưng nghe được những lời đó của thư ký, cô vội vàng đặt tài liệu sang một bên, nhắm hai mắt lại.
Cô giả bộ nhắm mắt ngủ.
Thư ký nhìn qua Bạch Tô, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cô ấy thở dài, liền lái xe chở Bạch Tô về khách sạn của cô.
Bạch Tô xuống xe, liền cùng thư ký đi vào khách sạn. Kết quả vừa mới đi vào sảnh khách sạn, xa xa đã thấy Chu Lê và Phó Vân Tiêu ở trong sảnh khách sạn “dây dưa”.
“Hôm nay thật là có duyên với Chu Lê mà.”
Thư ký nhìn bóng lưng của Chu Lê, không kiềm được mà phải nói ra một câu khịa kháy.
Bạch Tô im lặng không lên tiếng, không tiếp tục đi vào trong nữa. Cô chỉ đứng yên một chỗ nhìn cảnh Chu Lê và Phó Vân Tiêu cứ kéo đẩy qua lại.
Chu Lê giống như đang ra dáng vẻ lấy lòng, nhích sát vào người Phó Vân Tiêu, nói với phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Tiêu, có cơ hội thì chúng ta có thể ăn với nhau một bữa cơm được không. Tôi thực sự rất thích người có vẻ ngoài như anh đó.”
Phó Vân Tiêu đi về chỗ thang máy, không hề ngước mắt lên nhìn cô ta. Anh bắt đầu trấn tĩnh đứng đợi thang máy.
Chu Lê thấy vậy, cũng vội vàng đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, đứng một bên vẫn lấy lòng Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Tiêu, ngày hôm nay vẫn còn khá sớm, tôi muốn mời anh uống một ly, anh thấy thế nào?”
Phó Vân Tiêu vẫn chưa trả lời lại gì cả, Chu Lê lại nhìn Phó Vân Tiêu, đưa ra đề nghị khác với anh: “Hoặc là, tôi gọi rượu, tới phòng của tổng giám Tiêu uống cũng được đó.”
Chu Lê nói nhỏ giọng lại, hơn nữa còn nhích gần vào Phó Vân Tiêu hơn.
“Chu Lê này thật là khốn nạn, không biết cô ta lại đang giở thủ đoạn gì nữa đây.”
Xa xa, Bạch Tô và thư ký vẫn đứng yên một chỗ, lặng lẽ nhìn Chu Lê đẩy đưa Phó Vân Tiêu. Sau đó, thư ký của Bạch Tô không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.
Bạch Tô nhìn qua thư ký, liền bước ra đi về phía Chu Lê và Phó Vân Tiêu, vừa đi vừa nói: “Đi thôi.”
Thư ký thấy vậy, cũng không hiểu là làm cái gì, nhưng cô ấy cảm nhận được hiện giờ trên người Bạch Tô giống như có một sức thu hút gì đó không diễn tả nổi.
Cô ấy vội vàng đi theo Bạch Tô.
Lúc bạch Tô gần đến đó, Chu Lê vẫn đang nói chuyện với Phó Vân Tiêu.
Trong nháy mắt, Chu Lê thấy Bạch Tô đang đi tới gần, trực tiếp chủ động đưa tay ra khoác lấy cánh tay Phó Vân Tiêu, cười liếc nhìn Bạch Tô: “Anh Tiêu, hôm nay chúng ta đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, dịp khác tôi sẽ tới tìm anh sau, bai bai.”
Cố tỏ ra thân mật, nói xong câu này, cô ta trực tiếp xoay người đi khỏi đó.
Trên mặt Bạch Tô từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười, giống như đang xem kịch vui vậy.
Đến khi Chu Lê vừa mới rời đi, đúng lúc thang máy cũng đến. Sau khi thang máy đến, cửa thang máy mở ra, Phó Vân Tiêu đưa mắt ra hiệu cho Bạch Tô đi vào thang máy.
Bạch Tô cũng không do dự nhiều, cô nhanh chóng đi vào trong thang máy.
Sau khi cô đi vào trong thang máy, Phó Vân Tiêu cũng tiến vào trong luôn.
Lúc này đến phiên thư ký của Bạch Tô có hơi do dự... Trong nháy mắt, cô ấy liền hiểu ý luôn, vội vàng vẫy tay với Bạch Tô.
“Chuyện này... Tổng giám đốc Tô, tôi bỗng nhiên thấy muốn ăn thêm một phần gà chiên nữa. Bây giờ tôi đi ra ngoài mua đã, cô cứ đi lên trước với tổng giám đốc Tiêu đi nha.”
Nói xong câu này, thư ký vội vàng xoay người, vô cùng hiểu chuyện mà chuồn ngay.
Thang máy cứ thế mà đóng lại.
Thang máy đóng kín lại, trong không gian chỉ có hai người là Bạch Tô với Phó Vân Tiêu. Phó Vân Tiêu không nhìn Bạch Tô, cũng chỉ ngẫu hứng đánh giá một câu: “Thư ký của em có vẻ rất hiểu chuyện.”
Bạch Tô nhẹ nhàng hạ thấp ánh mắt xuống, không đáp lại gì cả.
Phó Vân Tiêu cũng không giận, lại nói tiếp với Bạch Tô: “Rõ ràng lúc nãy là em ghen tuông nên mới đi tới mà. Sao bây giờ lại muốn giữ khoảng cách với tôi chứ?”
Những lời này khiến Bạch Tô cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn theo thói quen mà cãi lại anh.
“Anh cũng tự luyến quá rồi đấy, tôi làm vậy cũng không phải vì anh đâu.”
Bạch Tô cười cười, nói: “Ở đây cũng chỉ có một cái thang máy thôi mà. Tôi cũng chỉ là trùng hợp muốn dùng thôi, thì cũng phải đi tới đây chứ. Thang máy tới thì bọn tôi cũng phải đứng đợi thôi.”
“Cho nên, ý của em chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Phó Vân Tiêu xoay người lại, lần này ánh mắt của anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tô, giống như là đang muốn dò xét suy nghĩ thầm kín của cô qua ánh mắt vậy.
Bạch Tô muốn né tránh nhưng trong khoảng không gian hẹp của thang máy cũng không có chỗ để tránh.
Bạch Tô do dự một lát, mới đáp lại Phó Vân Tiêu một câu: “Đương nhiên rồi.”
Cô đang cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, giống như là hoàn toàn không thèm để ý đến vậy.
Bỗng dưng khuôn mắt của Phó Vân Tiêu nở lên một nụ cười, nhìn Bạch Tô, hỏi lại một câu: “Vậy... tại sao em còn đứng ở cửa một lúc chờ đợi nữa chứ? Em cứ phân vân không biết nên đi hay đứng lại, hay là em không có sự yên tâm với tôi chứ?”
Chỉ là, từ lúc cô vừa vào khách sạn, Phó Vân Tiêu đã phát hiện ra sự xuất hiện của cô rồi.
Lần này, Bạch Tô không khỏi hoài nghi...
Nếu như Phó Vân Tiêu không phát hiện ra sự xuất hiện của cô, thì thái độ cự tuyệt của Phó Vân Tiêu đối với Chu Lê thì cũng là chuyện đương nhiên.
Mà nếu như Phó Vân Tiêu phát hiện ra sự xuất hiện của cô, thì thái độ vừa rồi, cũng có thể là do Phó Vân Tiêu cố tình diễn.