Cô từ từ đi ra ngoài sân.
Nhưng! Ai biết, Bạch Tô vừa mới đi ra ngoài sân, gió bão lập lức nổi lên.
Bạch Tô không để ý đến, tiếp tục đi ra ngoài.
"Chắc là sắp mưa rồi, hay là tối nay ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi."
Phó Vân Tiêu lúc này ở sau lưng bỗng nhiên nói một câu, không phải cái loại giữ lại mập mờ, mà rất bình thường nói một câu.
"Không cần đâu."
Mặc dù Bạch Tiểu Bạch đã có Vương Tiểu Đồng chăm sóc nên không cần phải lo lắng, nhưng Bạch Tô không muốn ở một mình cùng Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn bầu trời bên ngoài, nếu Bạch Tô không có ý muốn ở lại, hắn cũng không thích làm khó người khác.
Bạch Tô lại tiếp tục đi ra ngoài.
Nhà họ Phó rất lớn, nhà của Phó Vân Tiêu cũng rất sâu, cho nên, lúc Bạch Tô đi tới cổng chính, cuồng phong nổi lên không ngừng một chút nào, ngược lại, thậm chí, còn càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bạch Tô vội vàng bước nhanh hơn.
Mà Phó Vân Tiêu một chút ý muốn đưa về Bạch Tô cũng không có, lúc Bạch Tô kiên trì muốn đi, hắn liền lẳng lặng đứng ở cổng nhìn Bạch Tô.
Người phụ nữ này... Sau khi ly dị, cứ như vậy muốn rời khỏi mình sao?
Lại còn tận lực giữ khoảng cách với mình.
Ừ... Vui, rất có ý nghĩa.
Hắn nhìn người phụ nữ đó bởi vì gió lốc, mà nắm chặt quần áo của mình, sau đó đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn tây.
Thời gian này, thật sự rất khó đón xe.
Hắn cũng không có ý muốn đưa cô về, giống như là cố ý, chỉ nhìn cô.
Bạch Tô đứng ở cổng, cô cũng không biết mình đứng bao nhiêu lâu, hơn nữa, thời gian càng ngày càng muộn, việc cô bắt xe càng ngày càng khó, cô thậm chí có chút hoài nghi mình!
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là, gió càng ngày càng lớn, hơn nữa còn dần dần bắt đầu mưa!
Đầu tiên là những hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh vào người Bạch Tô, Bạch Tô chán ghét cau mày, muốn đi ra xa xa đứng một chút, nhưng, chỉ trong một khoảnh khắc, mưa lớn liền đùng đùng trút xuống.
Không chỉ có như vậy, còn kèm theo mưa đá!
Đừng có xui xẻo như vậy chứ?!
Bạch Tô nhìn ngoài trời bỗng nhiên mưa đá liền muốn chửi thề.
Phó Vân Tiêu lúc này bỗng nhiên che ô đi ra, giơ qua đỉnh đầu Bạch Tô, trực tiếp hướng về phía Bạch Tô nói một câu, "Đi vào nhà đi, bây giờ không đi được đâu."
Bởi vì trời mưa quá to, cho nên quần áo trên người Bạch Tô đều bị ướt hết.
Cô còn có thể cự tuyệt sao?
Phó Vân Tiêu không có ý đưa cô đi, bây giờ cô không vào phòng cũng không được.
Cô gật đầu một cái, theo Phó Vân Tiêu vào nhà, sau đó, liền nhanh chóng chui vào trong phòng tắm.
Bạch Tô cần phải cởi hết bộ quần áo ướt sũng của mình xuống.
Bạch Tô đã từng sống ở đây một thời gian rất lâu, cho nên nhiều thứ Bạch Tô đều là làm theo bản năng.
Cô theo bản năng đi vào trong phòng tắm, lại theo bản năng cởi bỏ quần áo trên người mình, sau đó mở vòi hoa sen ra, thậm chí còn nhàn nhã vào trong bồn tắm ngâm một chút nước nóng.
Thẳng đến khi Bạch Tô chuẩn bị đứng dậy, bên ngoài truyền tới giọng của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô mới bừng tỉnh!. đam mỹ hài
Cô không có quần áo!
Dù là nhà này hay nhà kia, hình như cũng không có gì thay đổi!
Nhưng, cô đã không còn ở nơi này, nơi này căn bản cũng không có quần áo của cô!
Giọng Phó Vân Tiêu truyền tới, "Tôi tìm được một cái áo phông, để ở bên ngoài cho cô."
Bạch Tô lại đỏ mặt, cô chỉ có thể đáp lại một câu, "Được."
Sau đó, mở ra một khe hở nhỏ, đưa tay cầm quần áo vào.
Sau khi Bạch Tô lấy quần áo, Phó Vân Tiêu liền xoay người trở về ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính kinh doanh, tin tức kia tổng cộng là ba mươi phút. Phó Vân Tiêu nhàm chán xem hết ba mười phút tin tức đó, vẫn không thấy Bạch Tô đi ra.
Phó Vân Tiêu không khỏi cau mày, đứng dậy, đi về phía cửa phòng tắm.
Hắn gõ cửa một cái, thử hỏi Bạch Tô một tiếng, "Bạch Tô?"
Rõ ràng đã đi vào tắm một giờ rồi, tiếng nước chảy cũng đã biến mất nửa giờ, sao còn chưa đi ra?
"Sao vậy?"
Bạch Tô ở bên trong nhìn quần áo của mình, cô đã mặc chiếc áo phông của Phó Vân Tiêu, vừa dài đến bắp đùi, nói là che giấu, cũng thích hợp để che giấu, nhưng thật ra thì vị trí mấu chốt cũng không che giấu được.
Dù sao bây giờ cô cũng không thể cử động lung tung được.
Chỉ cần cử động một cái, nhất định sẽ lộ hết!
Cô không có đồ lót để mặc!
"Không sao, không sao."
Bạch Tô trả lời Phó Vân Tiêu một câu trước, lại tiếp tục nhìn quần áo của mình, không biết phải làm thế nào.
Cô cắn răng, cởi áo của Phó Vân Tiêu ra, sau đó đem bộ đồ lót ẩm ướt kia của mình mặc vào, sau đó, lại mặc bộ quần áo ướt nhẹp đi ra.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô vẫn mặc bộ quần áo còn đang nhỏ nước đi ra, chân mày nhíu chặt.
"Cô... Bị bệnh à?"
Mặt Bạch Tô lập tức đỏ lên.
"Cái đó, không có đồ lót, không tiện mặc."
Cô chỉ có thể giải thích.
Môi Phó Vân Tiêu lại giương lên một nụ cười, đánh giá Bạch Tô, "Cho nên, cô sợ tôi nhìn thấy cơ thể của cô?"
Lời của Bạch Tô, rõ ràng cho thấy là cái ý này.
"Cơ thể của cô, có chỗ nào tôi chưa xem qua không?"
Bị Phó Vân Tiêu nói như vậy, cô càng đỏ mặt!
Cô có chút lúng túng nhìn mình, lúc này, dưới chân mình đã có một bãi nước đọng lại, đều là do bộ quần áo ẩm ướt mà cô đang mặc nhỏ xuống, bây giờ nhìn vô cùng buồn cười.
Cô...
Cảm thấy mình thật mất mặt!
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ lúc này của Bạch Tô... Cô đang xấu hổ sao?!
Từ lúc nào cô ấy lại xấu hổ với mình nhỉ?
Bạch Tô đã từng là một người phụ nữ vô cùng mềm mại nằm trong lòng hắn.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, hơi sờ cằm một cái, hắn lại phát hiện, hình như mình cũng chưa hiểu người phụ nữ này cho lắm.
Dáng vẻ của cô lúc này, nhìn... Ừm, thật là đáng yêu.
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng.
Hắn dùng ánh mắt tỏ ý với cô, "Đi tắm lại một chút đi, mặc bộ quần áo kia vào."
Bạch Tô không động đậy.
Phó Vân Tiêu còn nói, "Cho cô hai lựa chọn, tôi đợi cô đi ra, trông chừng cô. Hoặc là tôi ở phòng ngủ chờ cô."
"Tôi chọn hai."
Nói xong, Bạch Tô lập tức tiến vào phòng tắm.
Vốn dĩ, nghe lựa chọn thứ nhất có vẻ rất nguy hiểm, lựa chọn thứ hai nghe có vẻ sẽ không bị nhìn ý.
Nhưng, khi Bạch Tô thay xong quần áo sạch sẽ, đi ra, cũng cần phải đi tới phòng ngủ, cô bỗng nhiên ý thức được... Lựa chọn thứ hai này cũng không tốt lắm.
Bởi vì, cô cần phải đi vào phòng ngủ của Phó Vân Tiêu!
Vậy kế tiếp, chẳng phải là ngủ cùng Phó Vân Tiêu sao?
Bạch Tô vẫn đứng ở trước cửa phòng Phó Vân Tiêu, do dự, nhưng vẫn phải đẩy cửa vào.