Thế nhưng Phó Cảnh Hoài vẫn ôm cô rất chặt, không những vậy còn cố tình liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
Mặc kệ Phó Vân Tiêu đang lại gần, Phó Cảnh Hoài vẫn tiếp tục hôn Bạch Tô một cái rồi mới rời đi.
Một hành động đầy tính thách thức.
Toàn thân Bạch Tô cứng đờ, đáy mắt đẫm lệ, cô không biết dưới ánh sáng mờ nhạt này Phó Vân Tiêu có nhìn thấy hay không.
Cô sợ nếu lau sẽ thu hút sự chú ý của anh.
Tuy nhiên, Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng bước đến bên cô, đưa tay lên gạt nước mắt của Bạch Tô rồi không nói không rằng kéo cô vào lòng.
Coi như không nhìn thấy nụ hôn khiêu khích của Phó Cảnh Hoài và nắm tay Bạch Tô đi ra xe của mình.
Bạch Tô không phản kháng, thẫn thờ bước theo Phó Vân Tiêu, cứ thế đến khi lên xe Phó Vân Tiêu lấy giấy đưa cô lau nước mắt lần nữa, Bạch Tô mới ép ra một nụ cười trên môi:
“Chồng à, cảm ơn anh đã giúp em lau nước mắt.”
Bạch Tô gần như đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường thấy trước mặt anh, chỉ là lần này sắc mặt Phó Vân Tiêu khi nhìn Bạch Tô không còn dịu dàng nữa.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cắn môi dưới. Đây là lần đầu tiên Phó Vân Tiêu lạnh nhạt với cô như vậy.
Trước đây hai người họ là một đôi vợ chồng cực kỳ hòa hợp.
Trách nhiệm của cô là ngoan ngoãn chiều lòng anh còn trách nhiệm của anh chính là cưng chiều cô.
“Chồng à, em biết sai rồi mà.”
Bạch Tô trong lòng vừa động viên bản thân, vừa điều chỉnh giọng điệu của mình nhẹ nhàng tới mức nũng nịu.
“Em sai chỗ nào?”
Phó Vân Tiêu quay lại nhìn Bạch Tô, ánh mắt lạnh như băng.
“Sai…không nên qua lại với Phó Cảnh Hoài.”
Bạch Tô cắn môi dưới nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
“Anh ta ôm em?”
Phó Vân Tiêu lườm Bạch Tô, dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Rõ ràng là lúc tới anh đã nhìn thấy Bạch Tô đang ở trong lòng Phó Cảnh Hoài rồi.
Bạch Tô gật đầu.
“Anh ta hôn em?”
Phó Vân Tiêu lại hỏi, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng.
Bạch Tô lại gật đầu.
Mặc dù cô không tình nguyện nhưng Phó Cảnh Hoài đúng là đã hôn rồi!
“Hôn thế nào?”
Phó Vân Tiêu vừa dứt lời liền nắm lấy cằm Bạch Tô, kéo cô lại gần, trực tiếp đưa môi mình lên môi cô.
Nụ hôn vô cùng kịch liệt như muốn trừng phạt, Phó Vân Tiêu trước giờ chưa từng có ham muốn chiếm hữu cô mạnh mẽ đến thế.
Anh cậy môi Bạch Tô ra và khuấy đảo bên trong, thậm chí còn tiếp tục kéo váy cô xuống luồn tay vào sâu bên trong.
Phó Vân Tiêu chưa từng mãnh liệt như vậy, Bạch Tô sợ đến run cả người, hai mắt nhắm chặt cố gắng chịu đựng.
Lông mi cô khẽ rung lên, nước mắt lần nữa không kìm được lại trào ra, khi tay Phó Vân Tiêu chầm chậm tiến vào sâu trong váy Bạch Tô còn hỏi thêm một câu chứa đầy tức giận:
“Còn chỗ này thì sao? Khi em và anh ta yêu nhau, anh ta đã từng chạm vào đây chưa?”
Bạch Tô lắc đầu lia lịa.
“Thế trước đây thì sao? Khi anh và em ở bên nhau, người đàn ông em từng qua lại chính là anh ta?”
Câu này khiến Bạch Tô run lên một cái.
Người đàn ông đó… là ai cô cũng không biết.
Cô cắn môi lắc đầu tiếp.
Nhưng hiển nhiên Phó Vân Tiêu không tin, nhìn Bạch Tô chằm chằm, Bạch Tô nhìn vào mắt Phó Vân Tiêu, cắn răng nói: “Thật sự không phải anh ấy, là ai cả em cũng không biết. Em ở khách sạn…”
“Tinh”…
Bạch Tô chưa nói xong, điện thoại đã rung lên.
Màn hình hiện lên cái tên Vương Tiểu Đồng.
Bạch Tô chỉ xem không nghe nhưng Vương Tiểu Đồng gọi hình như là có việc gấp nên điện thoại vẫn không ngừng reo lên. Cuối cùng, Phó Vân Tiêu mới ngồi dậy buông Bạch Tô rồi còn ra lệnh: “Nghe đi.”
Bạch Tô do dự một lúc, cầm điện thoại lên nghe, đồng thời điều chỉnh âm thanh về nhỏ nhất.
“Alo.”
“Mama…”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất non nớt, là Bạch Tiểu Bạch con gái Bạch Tô, dọa Bạch Tô hít một hơi.
Cô lén ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu, anh gần như không để ý đến giọng nói trong điện thoại, cô mới nhỏ giọng: “Ừ, sao thế, nhớ mẹ rồi à?”
“Vâng! Bạch Bạch nhớ mama!”
Khi Bạch Tiểu Bạch vừa gọi mẹ, may thay Vương Tiểu Đồng đã nghe điện.
“Nè, Tiểu Bạch, sao con lại lấy trộm điện thoại của mẹ nuôi thế?”
Vương Tiểu Đồng vừa nói vừa nghe điện thoại: “Bạch Tiểu Bạch mấy hôm nay rất nhớ cậu, lâu rồi không gặp, cậu thế nào rồi?”
“Tớ…vẫn ổn.”
Bạch Tô lại liếc Phó Vân Tiêu một cái mới dám trả lời.
“Thế thì tốt rồi.” Vương Tiểu Đồng lưỡng lự một hồi mới nói: “Này, cậu có biết không? Hôm nay có người đến bệnh viện đón Từ Trường Thư tớ mới biết Từ Trường Thư làm Tuesday nhiều năm rồi, Phó Cảnh Hoài trước kia vẫn luôn là đứa con riêng không được công nhận.”
Vương Tiểu Đồng có vẻ như đã bật chế độ tán gẫu, Bạch Tô lại nhìn Phó Cảnh Hoài bên cạnh, cô không thể nói chuyện tiếp được liền nói luôn: “Tớ đang ở bên cạnh chồng, lát nữa nói sau nhé, tớ đi cùng anh ấy đã.”
Chỉ cần nhắc đến từ chồng, Vương Tiểu Đồng sẽ ngầm hiểu ngay.
Vương Tiểu Đồng vội vàng tạm biệt cô rồi cúp điện thoại.
Khi Bạch Tô quay sang nhìn Phó Vân Tiêu, dường như mọi sự tức giận của anh đều biến mất rồi.
Nhưng anh lại đưa mắt nhìn ra ngoài, từ khi anh đưa Bạch Tô đi, Phó Cảnh Hoài vẫn đứng đó quan sát từ xa.
Chỗ này cách đó không quá xa.
Phó Vân Tiêu lại nói với Bạch Tô một câu cụt ngủn: “Gọi.”
Bạch Tô ngây ra: “Hả?”
Phó Vân Tiêu không đợi Bạch Tô phản ứng đã đặt tay lên ngực cô.
“A!”
Bạch Tô giật mình kêu lên một tiếng, sau đó Phó Vân Tiêu nói nhỏ: “Anh thật sự yêu em, còn là...” “Ưm…chồng ơi! A…ưm!”
Mặt Bạch Tô cực kỳ đỏ, cô rất nhanh đã hiểu ý của Phó Vân Tiêu.
Tính chiếm hữu của người đàn ông này rất lớn, anh muốn áp chế Phó Cảnh Hoài, khiến anh ấy phải chết tâm.
Bạch Tô không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể phối hợp với người đàn ông này…
Từ giây phút anh mua cô làm vợ vài năm trước, cả đời này cô sớm đã mất đi quyền lựa chọn trong tình cảm.
Hoặc còn sớm hơn nữa…chính là từ lúc bị Phó Cảnh Hoài bỏ rơi, tình cảm của cô đã chết rồi.
Phó Cảnh Hoài châm một điếu thuốc, ánh sáng chập chờn lóe lên trong bóng tối, còn anh vẫn luôn nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.
Cho đến khi xe chuẩn bị chạy, tiếng gọi của Bạch Tô truyền đến, khi chuyện này đã quá rõ ràng.
Anh mới không nhịn được nữa, tắt điếu thuốc đi về phía này.