Giọng Phó Vân Tiêu vẫn bình tĩnh, anh ta không hề bối rối khi nhận được kết quả.
"Trên một con đường núi, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ."
Nói xong, cô thư ký dừng lại một lúc rồi nói thêm, "Tổng giám đốc Phó, đường vào chỗ thi đấu rất gồ ghề, xung quanh đều bị sụt lở, nếu không may anh sẽ rơi khỏi vách đá."
Thư ký không khỏi báo cáo địa hình cho Phó Vân Tiêu, "Hơn nữa, xung quanh đường cao tốc có rất nhiều đường nhỏ. Anh không biết khi nào sẽ có xe ô tô chạy ra."
Trong khi báo cáo địa hình một cách chân thực, cô thư ký đã gửi một bản đồ vệ tinh về địa điểm thi đấu cho Phó Vân Tiêu với hy vọng Phó Vân Tiêu có thể xua tan ý định tham gia thi đấu.
"Tôi biết rồi."
Đã hạ quyết tâm, Phó Vân Tiêu gật đầu, và không còn muốn nói thêm về vấn đề địa hình nữa.
"Anh ta còn nói gì nữa không?"
Phó Vân Tiêu sau đó hỏi lại thư ký.
"Không có gì khác, chỉ là bảo tôi gửi anh lời mời tham gia trò chơi. Và muốn tôi nói cho anh biết rằng con đường này, nếu ai trong số chúng ta có thể giành chiến thắng thì sẽ có được tất cả, nếu không, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Bạch chết.”
Cô thư ký cẩn thận truyền đạt lại những lời nguyên văn của An Đạt.
Cô biết rất rõ rằng Bạch Tiểu Bạch và các thành viên khác trong gia đình chính là chiếc vảy rồng của Phó Vân Tiêu, tất cả đều không được phép động vào.
"Những người khác thì sao?"
Khuôn mặt Phó Vân Tiêu vô cảm, không giống như trước, và anh không biết mình đang nghĩ gì.
"Những người khác không còn nữa.”
Tổng thư ký thở phào nhẹ nhõm, báo cáo đã hoàn thành.
"Vậy thì bây giờ anh liên hệ với hãng xe mà tôi thường đến để tân trang lại chiếc xe đó.”
Sau khi nghe những lời của thư ký, Phó Vân Tiêu bắt đầu ra lệnh.
"Đã nhận thông tin.”
Thư ký gật đầu và ghi chép.
"Ngoài ra, chuyện này không được phép nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Bạch Tô."
Phó Vân Tiêu không muốn Bạch Tô và những người khác lo lắng về điều đó, vì vậy anh ấy đã đặc biệt thúc giục thư ký.
Kể cả việc ra ngoài nghe điện thoại, anh cũng không muốn Bạch Tô biết tình hình hiện tại, sợ rằng cô không thể chấp nhận nó.
Bên kia, An Đạt vừa mới nói chuyện điện thoại với thư ký của Phó Vân Tiêu chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp.
"An Đạt, anh mở cửa cho tôi!"
Giọng nói tức giận của một người phụ nữ từ ngoài cửa, đập cửa ầm ầm.
Một nụ cười nhăn nheo trên khóe miệng An Đạt, anh ta lắc đầu và bước ra cửa.
Mọi thứ đều nằm trong dự đoán. Anh ta thì thầm và mở cửa.
Có một người phụ nữ rất ưa nhìn đứng ngoài cửa, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, như thể cô ấy có một mối hận sâu sắc với An Đạt.
"Tại sao anh lại làm như thế?”
Văn nhìn An Đạt lạnh lùng hỏi.
"Tại sao? Haha."
An Đạt nhìn Văn với vẻ chế nhạo.
"Bởi vì Phó Vân Tiêu đã hủy hoại gia đình tôi, tôi chỉ lấy lại những gì tôi nên lấy lại."
Giọng anh ta vô cùng lạnh lùng, như thể đối mặt với một người xa lạ.
"Nhưng anh đã hứa với tôi rằng tôi sẽ nhận được tất cả vốn cổ phần trong công ty của Phó Vân Tiêu, và anh đã đồng ý rồi cơ mà.”
Vì tức giận, sắc mặt của Văn ngày càng trở nên khó coi, cô ta đối chất trước mặt An Đạt.
"Vậy anh đã làm được chưa?”
An Đạt khóe miệng nở nụ cười vui tươi, hai tay ôm ngực giống như đang xem vở kịch náo nhiệt.
"Hơn nữa…”
Khi nói điều này, An Đạt dừng lại một lúc, và giọng anh ta trở nên lạnh hơn.
"Nếu tôi hại gia đình cô, phá tan công ty của cô, cô sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao?"
An Đạt đột nhiên bật ra một tiếng cười chế nhạo.
"Đồ vong ơn bội nghĩa, anh thực sự là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi.”
Khi An Đạt tiếp tục nói những lời này, Văn đã run lên vì tức giận, và không thể không phun những lời này.
Cô ta luôn cảm thấy mình là một người thông minh, nhưng cô ta không bao giờ ngờ rằng người đã làm việc với cô ta lại là một con sói.
"Chửi tiếp đi, tôi chẳng quan tâm mấy cái đó đâu.”
An Đạt lắc đầu, sau đó quay người lại, chuẩn bị đóng cửa và kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.
"Đợi đã.”
Chửi rồi lại chửi, nhưng khi nhìn thấy An Đạt chuẩn bị đi vào, Văn gọi An Đạt lại.
"Vậy phải làm thế nào thì anh mới bỏ qua Phó Vân Tiêu đây?”
Giọng của Văn đã bắt đầu dịu đi.
Cô ta không muốn thấy mọi thứ phát triển đến mức này, cho dù cô ta thực sự không có được Phó Vân Tiêu, cô ta thực sự cũng không muốn chứng kiến Phó Vân Tiêu bị huỷ hoại tan thành từng mảnh.
"Bỏ qua cho hắn?”
"Hahahaha."
An Đạt quay đầu nhìn Văn, không khỏi ngẩng đầu lên cười, lúc này, anh ta giống như một kẻ điên bất chấp tất cả.
"Tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha cho anh ta. Tôi muốn gia đình anh ta chết hết và vợ con ly tán, tôi muốn anh ta phải phá sản, tôi muốn anh ta đi mất uy tín, tôi muốn anh ta chết!"
Giọng nói của anh ta băng giá và lạnh lẽo làm sao, khi giọng nói truyền đến phía sau, cảm giác dường như nó chui ra từ một hang động băng, hơi lạnh buốt thấu xương khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Tôi sẽ không để cho anh thành công."
Tâm trạng vừa mới dịu đi, nhưng khi nghe thấy An Đạt vẫn không chịu nhượng bộ, cả người cô ta trở nên u ám.
"Được, để tôi xem thử.”
An Đạt không nhường bước, vẫn đối lập với Văn bằng một nụ cười xấu xa.
Địa điểm của cuộc thi đấu không xa thành phố A, vì vậy sau khi nhận được thư chiến đấu của An Đạt, Phó Vân Tiêu đã bay trở lại thành phố A và bắt đầu chuẩn bị những việc liên quan.
Với lý do không thành công trong việc thuyết phục An Đạt, Văn giận dữ rời bỏ chỗ An Đạt.
Cô ta phải ngăn chặn việc này lại, nếu đã không thuyết phục được An Đạt, cô ta quyết định sẽ đi thuyết phục Phó Vân Tiêu, cô ta không thể trơ mắt nhìn Phó Vân Tiêu tìm đến chỗ chết.
Lúc Văn đến nhà Phó Vân Tiêu đã là buổi chiều.
Phó Vân Tiêu đang ngồi điều chỉnh lại diện mạo chiếc xe. Lúc này Văn không còn suy nghĩ nhiều nữa, dừng xe lại, đi thẳng về hướng Phó Vân Tiêu.
"Anh định đua xe à?”
Không muốn phí lời, Văn thẳng thắn hỏi.
"Nếu đã biết, tại sao còn hỏi?"
Vừa nhìn xe, Phó Vân Tiêu trực tiếp trả lại Văn mà không ngẩng đầu lên.
Anh không hỏi Văn làm sao cô ta biết chuyện này, cũng không hỏi Văn về những thông tin chi tiết khác.
Cả hai bên đều là người thông minh, nhanh trí, những chuyện như này không cần phải nói ra, mọi người ai nấy trong lòng đều đã rõ, nếu nói ra, chỉ sợ sẽ bầu không khí sẽ có chút gượng gạo.
"Anh không thể đi."
Giọng điệu của Văn đầy sự khẳng định, và cô ta nói với Phó Vân Tiêu một cách dứt khoát, với một chút ra lệnh trong giọng nói.
"Lý do."
Phó Vân Tiêu mở mui xe và bắt đầu kiểm tra các bộ phận cốt lõi trong chiếc xe của mình.
"Bởi vì trận đua xe chỉ có đi mà không có về, địa hình rất nguy hiểm, tôi không thể cứ trơ mắt nhìn anh đi vào chỗ chết được.”
Văn lời nói đanh thép, dường như đó là những lời thật lòng dành cho Phó Vân Tiêu.
"Làm sao cô biết nó sẽ dẫn đến chỗ chết?”
Nghe giọng điệu của Văn ngày càng trở nên kịch liệt, Phó Vân Tiêu đặt những thứ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Văn.
"Mọi chuyện đã đến nước này, tôi nghĩ cô rõ hơn tôi rất nhiều.”
Ngập ngừng một lúc, Phó Vân Tiêu tiếp tục, "Bây giờ cô muốn ngăn cản tôi, nhưng trước sự an toàn của tôi và gia đình, tôi sẽ luôn chọn gia đình của mình."
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, sau khi nhìn Văn nói những lời này, anh lại bắt đầu nhìn xe của mình.
Với những lời này, Văn nói không nên lời.