Thế nhưng Bạch Tô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nói với bọn Vương Tiểu Đồng: "Cô gái nhỏ cùng theo tôi xuống đây khăng khăng đòi leo theo vách đá lên trên, tôi không khuyên được và bây giờ không biết cô ấy thế nào rồi..."
"Mọi người, người đâu rồi! Mau tới đây!" Người đàn ông lúc nãy bắt đầu hét lên thật to, giọng nói khá là kích động và thậm chí là lạc cả giọng vì hoảng hốt quá đỗi!
Bạch Tô sợ hãi vội vàng chạy theo hướng người đó vừa đi, đúng lúc đó thì Phó Vân Tiêu cũng nhanh chóng đi tới phía trước chặn trước mặt Bạch Tô, anh nhìn thoáng qua rồi che tầm mắt Bạch Tô lại: "Đừng xem."
Câu nói đó khiến Bạch Tô sững sờ đứng yên tại chỗ.
Bạch Tô lẳng lặng đứng đó, cô nói với giọng không dám tin: "Tôi... Nên là... Cô ấy đã..."
Bạch Tô bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Phải, cô ta chết rồi." Phó Vân Tiêu xoay người nhìn về phía Bạch Tô nghiêm túc nói một câu, thậm chí anh còn không có ý định để Bạch Tô ở lại đây, nhanh chóng nói với Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt: "Đưa cô ấy lên trên đi, để tôi xử lý chuyện này."
"Chúng ta đừng ở lại đây nữa, cùng lên trên tìm người đi, chờ đến khi trời sáng rồi quay lại, bây giờ thời tiết thế này hoàn toàn không thể nhìn rõ đường đi, trời còn đang mưa nữa, đường trơn trượt lắm, chúng ta đi còn nguy hiểm nữa là bê một người lên trên."
Phó Vân Tiêu nhíu mày, xoay người nhìn về phía Bạch Tô.
Bạch Tô vẫn đứng đó ngẫm nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: "Chúng ta nghĩ cách báo cho người nhà cô ấy biết tin đi."
Cô không trải qua chuyện thế này bao giờ nên bây giờ cũng không biết mình phải làm thế nào mới tốt.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Từ Sắt, lấy bộ đàm báo cho đội cứu hộ trên núi xuống bê người lên."
Bạch Tô và tình nguyện viên lúc nãy thoáng sững người, có cả bộ đàm?
Đúng là thông minh hơn người!
Trong thời tiết này thì mất sóng là chuyện hết sức bình thường nên chuẩn bị sẵn bộ đàm và dẫn theo cả đội cứu hộ.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai thế?
Tình nguyện viên nọ chợt ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô rồi lại nhìn Phó Vân Tiêu, thầm sợ hãi than thở.
Từ Sắt làm theo những lời anh nói, chẳng mấy chốc đã báo cáo lại với Phó Vân Tiêu: "Được rồi, đã báo với bọn họ và chờ giải quyết."
Nói xong thì Phó Vân Tiêu không muốn để Bạch Tô tiếp tục đứng đây nữa bèn kéo lấy cánh tay cô và nói: "Chúng ta đi thôi, tôi đưa em về nghỉ ngơi trước."
"Không được." Bạch Tô cắn môi rồi lại nhìn về phía bên kia.
Bấy giờ, không có ánh sáng nên vị trí của cái xác cũng không rõ ràng, không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó nhưng Bạch Tô vẫn cảm thấy lòng mình ray rứt không yên, cô cực kì khó chịu.
"Tôi muốn chờ đội cứu hộ tới đây đưa cô ấy lên."
Bạch Tô nói đến đó thì giọng đã bắt đầu run run.
Phó Vân Tiêu cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc củ Bạch Tô bèn đi tới trước mặt cô và nắm lấy tay Bạch Tô để an ủi, khi anh chạm vào tay Bạch Tô mới phát hiện ra tay cô đang lạnh toát.
Phó Vân Tiêu vội vàng chạm vào người Bạch Tô, bấy giờ Bạch Tô cũng không tránh né hay chống cự gì, dường như cô hoàn toàn không thể cảm nhận được Phó Vân Tiêu đang đến gần mình, như thể cô đã không còn quan tâm đến nó nữa.
Khi Phó Vân Tiêu chạm tay vào vai cô thì mới nhận ra cả người Bạch Tô đang run lẩy bẩy.
Cô luôn run rẩy từ nãy đến tận bây giờ!
"Bạch Tô, tôi đưa em lên trên!" Phó Vân Tiêu không muốn để Bạch Tô đứng đây nữa, anh kiên quyết nói.
Bạch Tô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu và nói với anh: "Tôi đã gián tiếp hại chết cô ấy."
"Không phải em, cô ta chết thì liên quan gì tới em đâu."
"Cô ấy bảo tôi cùng leo lên trên, tôi chỉ khuyên nhủ vài câu rồi không cố gắng nữa, nếu tôi khuyên cô ấy thêm vài câu hoặc là... Kéo cô ấy cùng đi với mình! Thì có lẽ chuyện đã không thành như vậy rồi!"
Khi Bạch Tô nói những lời đó thì lòng cô đầy đau khổ.
"Phó Vân Tiêu, là lỗi của tôi! Rõ ràng cô ấy không cần phải chết thế này."
"Trên đời này có rất nhiều người chúng ta không thể khuyên nhủ được." Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Tô và nói: "Nếu em muốn khuyên thì cũng chưa chắc người ta đã nghe, nếu cô ta chịu nghe thì khi em bắt đầu lên tiếng cô ta đã nghe lời em và theo em đi rồi."
Bạch Tô giật mình khi nghe lời Phó Vân Tiêu nói, cô không biết những lời Phó Vân Tiêu nói là đúng hay sai.
Cô chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Đó chỉ là lý do bao biện anh dùng để an ủi tôi thôi."
Tay Phó Vân Tiêu luôn đặt trên vai Bạch Tô, anh muốn ôm Bạch Tô vào lòng để an ủi: "Không phải, em không biết đấy thôi, trên thế giới này có rất nhiều trời sinh đã bướng bỉnh rồi."
"Có thật không?" Bạch Tô không biết mình đang hỏi cái gì.
"Nhưng mà... Đúng là tôi nên cố gắng hơn một chút."
Khách quan mà nói thì Bạch Tô chẳng có liên quan gì tới cái chết của người con gái đó cả, thậm chí khi đó cô ấy còn chẳng thèm quan tâm tới lời phản tới lời phản đối của mạch tô và dùng những lời lẽ gay gắt với cô nên dù Bạch Tô có cứu hay không cũng chẳng sao cả.
Thế nhưng Bạch Tô lại cảm thấy áy náy trong lòng Từ Sắt trông thấy đội cứu hộ từ đằng xa đi tới bèn vội vàng ra đó dẫn đường cho đội cứu hộ tìm đến chỗ chỗ thi thể.
Bạch Tô cũng muốn qua đó nhưng Phó Vân Tiêu cứ cản cô mãi.
Người chết do ngã từ trên cao xuống thế này thì xác chết sẽ cực kỳ đáng sợ sợ, thậm chí có thể nói là biến dạng khiến hình dáng hoàn toàn thay đổi nên Phó Vân Tiêu không muốn để Bạch Tô nhìn thấy trong tình huống này vì anh sợ ở cô sẽ chết ngất ở đây mất.
"Được rồi, em cứ ở yên đây đi đã, chờ mọi người đưa cô ta lên rồi em muốn làm cái gì tôi cũng không ngăn cản." Phó Vân Tiêu muốn che giấu Bạch Tô.
Bạch Tô cứ nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, cô cũng chẳng biết phải làm gì.
Tốc độ của đội cứu hộ bên kia liên tục tăng nhanh, bọn họ nhanh chóng mang thi thể lên trên và khi họ đưa chưa lên tới nơi thì cảnh sát đã chạy tới.
Việc thăm dò hiện trường không có bất kỳ nghi vấn gì. Họ xác định người con gái đó đã tự rơi xuống và mất mạng, ở hiện trường không có bất kỳ dấu vết giết người nào.
Việc khám nghiệm tử thi cũng đã loại trừ khả năng cô ấy bị giết. Khi trời hửng sáng và cơn mưa cũng tạnh thì cảnh sát bắt đầu kiểm tra hiện trường kỹ hơn.
Từ đầu đến cuối Bạch Tô không thể giúp được gì nhưng cô vẫn cố gắng đi theo mọi người, Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô lo lắng nên cũng ở bên cạnh cô mãi cho đến khi cảnh sát mang thi thể người chết đi thì mọi người mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nói: "Chúng ta cũng trở về thôi.
Bạch Tô nhìn xe cảnh sát đi xa mới quay đầu, nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Chúng ta quay về thôi."
Nghe có cảm giác trái tim người con gái ấy đã nguội ngắt như tro tàn.
Phó Vân Tiêu theo Bạch Tô quay về khách sạn.
Khi Bạch Tô vào phòng thì anh cũng đi theo.