Bạch Tô không nhịn được có chút khó đỡ, cô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu, đầu tiên là nháy nháy ánh mắt, nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó, cô mới nhận định, nhất định là như vậy!
Phó Vân Tiêu đã từng vì chuyện Mộ Vãn Vãn mang thai mà đến tìm cô, hỏi cô, hắn có thể làm một người cha tốt hay không.
Thời điểm đó, Phó Vân Tiêu đã có một gánh nặng tâm lý nặng nề!
Cho nên, nhất định là do bây giờ Phó Vân Tiêu đã có Bạch Tiểu Bạch, gánh nặng trong lòng lại xuất hiện, cho nên mới sắp xếp những thứ này.
Nghĩ như vậy Bạch Tô mới bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn!
Đó chính là Mộ Vãn Vãn!
Bây giờ cô làm như vậy là không đúng!
Bởi vì... Mộ Vãn Vãn cũng đang mang thai con của Phó Vân Tiêu, hơn nữa mối quan hệ của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đang tốt đẹp, mà bây giờ cô lại chiếm lấy Phó Vân Tiêu như vậy.
Cô có thể không biết xấu hổ vì yêu Phó Vân Tiêu mà chiếm đoạt Phó Vân Tiêu, nhưng, khi nói đến vấn đề con cái, Bạch Tô liền cảm thấy áy náy.
Bạch Tô bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Vân Tiêu, do dự một chút, mới cùng Phó Vân Tiêu mở miệng nói, "Phó Vân Tiêu, đứa con của cô Mộ anh định làm thế nào?"
Phó Vân Tiêu rõ ràng không muốn nói về chủ đề này.
"Bạch Tô, hôm nay tôi muốn cùng em và Bạch Tiểu Bạch thư giãn, còn những chuyện phiền não, nói sau đi."
Phó Vân Tiêu vừa nói như vậy, Bạch Tô liền ngừng lại một chút.
Cô không biết có nên tiếp tục nói chuyện với Phó Vân Tiêu hay không.
Nhưng, lúc này Bạch Tiểu Bạch đang ngủ, hiển nhiên không phải là lúc tốt nhất để cô và Phó Vân Tiêu trò chuyện về vấn đề này, bởi vì... Ngộ nhỡ cái vấn đề này dẫn đến một cuộc tranh cãi kịch liệt, thì sẽ đánh thức Bạch Tiểu Bạch, thậm chí còn hù dọa Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tô không nói về vấn đề này nữa, mà chỉ đổi hướng nhắc nhở Phó Vân Tiêu một câu, "Thật ra anh không cần phải sắp xếp để chúng ta đi chơi đâu, tình huống nhà họ Phó bây giờ phức tạp như vậy, anh không cần phải bỏ ra quá nhiều công sức đâu, hơn nữa, cũng đừng quá áp lực với thân phận người cha này."
Bạch Tô rõ ràng đã hiểu lầm Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cau mày nhìn về phía Bạch Tô, giải thích, "Không phải vì áp lực làm cha."
Là bởi vì yêu.
Mấy chữ đằng sau, Phó Vân Tiêu không hề nói ra khỏi miệng.
Bạch Tô đương nhiên cũng sẽ không biết được.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu một cái, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, cuối cùng nói với Phó Vân Tiêu một câu, "Bạch Tiểu Bạch và đứa bé của Mộ Vãn Vãn đều giống nhau, các con đều mong mỏi tình thương của cha, Tiểu Bạch đã từng không có được tình thương của cha rất nhiều năm, nhưng đứa bé của Mộ Vãn Vãn ra đời không giống như vậy, tôi không hy vọng nó giống Tiểu Bạch, khát khao tình thương của cha từ khi còn nhỏ."
Sau khi Bạch Tô nói xong những lời này, tim cô bỗng dưng thắt lại một chút.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, "Tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người cha, cố gắng bù đắp tất cả mọi thứ."
Khi Phó Vân Tiêu nói câu này, anh đã lái xe đến cổng DisneyLand, Bạch Tiểu Bạch như có thần giao cách cảm, trực tiếp tỉnh ngủ, nhìn những tòa nhà xung quanh, vui vẻ khen ngợi một tiếng.
Sau đó, thì có chút không kiềm chế được, "Pa pa, mẹ, nhìn này, là Mickey!"
Vốn dĩ, không khí đáng ra phải vui vẻ, nhưng dường như vì chuyện Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nói lúc đi đường mà hỏng hết.
Phó Vân Tiêu nhàn nhạt cùng Bạch Tô nói một câu, "Em đưa Tiểu Bạch xuống xe trước, tôi tìm chỗ đỗ xe."
Câu nói này, làm Bạch Tô nghe không ra ưu tư trong lời nói của Phó Vân Tiêu.
Cô chỉ ừ một tiếng, rồi dắt Bạch Tiểu Bạch xuống xe, quay đầu nhìn Phó Vân Tiêu một cái, ánh mắt nhìn Phó Vân Tiêu vẫn mang một chút thái độ cự tuyệt.
Bạch Tô do dự một chút, nhưng vẫn đưa Bạch Tiểu Bạch xuống xe trước.
Cô mua một quả bóng bay, để Bạch Tiểu Bạch cầm trên tay, Bạch Tiểu Bạch đã vô cùng vui vẻ rồi.
Nhưng, Bạch Tô vẫn đang tự trách chính mình.
Sáng sớm hôm nay Phó Vân Tiêu nấu bữa sáng cho mình, hắn còn đón Bạch Tiểu Bạch qua, lại còn chuẩn bị một chuyến đi đến DisneyLand, rõ ràng, Phó Vân Tiêu đã rất chu đáo.
Hắn muốn tạo cho ba người bọn họ có một chút kỷ niệm đẹp, cố gắng làm một người "ba" tốt.
Bạch Tô bỗng nhiên chán nản, thật ra thì những lời mình ở trên xe nói làm sao Phó Vân Tiêu có thể không hiểu được chứ, Phó Vân Tiêu thông minh như vậy.
Tại sao hết lần này tới lần khác mình cứ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp kia chứ.
Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi tận hưởng tất cả mọi thứ là được rồi, coi như đây là một giấc mơ, trong mơ vừa hát vừa cười, tỉnh dậy thì mỗi người sẽ trở lại cuộc sống của chính mình.
Đối với chuyện của Mộ Vãn Vãn, cô sẽ tìm cách khắc phục sau.
Thời điểm Bạch Tô nghĩ xong điều này Phó Vân Tiêu cũng đã đỗ xe xong, trên mặt Phó Vân Tiêu không nhìn ra chút tức giận nào với chuyện vừa rồi, hắn chỉ đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Bạch, đưa tay bế Bạch Tiểu Bạch lên, sau đó cùng Bạch Tô nói một câu, "Chúng ta đi vào thôi."
Bạch Tô gật đầu một cái, theo sát phía sau.
Hai người dường như đã ngầm hiểu.
Phó Vân Tiêu chơi với Bạch Tiểu Bạch suốt cuộc hành trình, trò chơi nào có thể cùng chơi, Phó Vân Tiêu đều cùng chơi hết.
Bạch Tô chưa bao giờ thấy Bạch Tiểu Bạch vui vẻ như vậy...
Cô cũng dần dần quên mất những thứ không vui trước đó, vui vẻ đi theo Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch.
Thẳng đến khi mặt trời lặn, ba người mới mệt mỏi bước về nhà.
Bạch Tiểu Bạch sau khi lên xe, liền lộ ra dáng vẻ buồn ngủ, lập tức ngủ thiếp đi.
Còn Phó Vân Tiêu vừa lái xe vừa mở một bài hát rất nhẹ nhàng.
Bạch Tô cảm thấy trên đường đi về cùng Phó Vân Tiêu mà lại nói về những chuyện đó lần nữa, rõ ràng không thích hợp cho lắm.
Nhưng cô và Phó Vân Tiêu lại không có gì để nói với nhau, cô liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng... Chỉ vì nhắm mắt nghỉ ngơi, mà vô tình ngủ thiếp đi.
Phó Vân Tiêu trực tiếp lái xe về căn biệt thự hắn thường ở, khi đến nơi, liền bế Bạch Tiểu Bạch về phòng trước, động tác vô cùng dịu dàng, Bạch Tiểu Bạch vẫn ngủ rất ngon, một chút ý thức tỉnh lại cũng không có.
Sau đó, Phó Vân Tiêu lại tới bế Bạch Tô vào, vừa ôm cơ thể mềm mại của Bạch Tô lên, thì Bạch Tô bỗng nhiên tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tô vừa tỉnh ngủ cũng mơ mơ màng màng không ý thức được Phó Vân Tiêu đang bế mình.
Đến khi cô nhìn thấy ánh mắt sâu thăm thẳm kia của Phó Vân Tiêu, trong nháy mắt liền đỏ mặt, rồi sau đó mới hốt hoảng muốn thoát khỏi vòng tay của Phó Vân Tiêu. Nhưng, Phó Vân Tiêu chỉ nhìn Bạch Tô, nói như ra lệnh, "Đừng cử động."
Những lời này như mê hoặc Bạch Tô, cô liền không động đậy nữa.
Phó Vân Tiêu ôm Bạch Tô rất chặt, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Bạch Tô dán chặt đầu vào ngực Phó Vân Tiêu đích ngực, cho nên cô có thể nghe được nhịp tim đang đập mạnh mẽ của Phó Vân Tiêu.
Làm người đang được bế như cô cũng có chút cuống cuồng, tim đập loạn xọa.
Sau khi vào đến phòng, Phó Vân Tiêu mới nhìn Bạch Tô, phát hiện mặt cô vô cùng đỏ.
"Sao trước kia tôi lại không biết em dễ xấu hổ như vậy nhỉ."
Phó Vân Tiêu nở nụ cười trêu chọc, nói.