Long Diễn nhẹ nhàng nở nụ cười, lôi một chậu nha đam nho nhỏ từ trong đống hoa hoa cỏ cỏ kia ra đưa cho Bạch Tô: “Được rồi, đừng cảm ơn tôi, mẹ tôi vừa tách mấy chậu nha đam, tôi tặng cô một chậu, cô mang về mà trồng.”
Trừ cảm ơn ra Bạch Tô cũng không biết nói gì, chỉ có thể lặp lại lần nữa: “Cảm ơn.”
Vừa mới cảm ơn xong, điện thoại Bạch Tô để trong túi đổ chuông, cô nhíu mày liếc màn hình, cái tên mà cô lưu trong danh bạ đang hiện trên màn hình là: lễ tân ở công ty Nghiêm Đình.
Cô vội nghe máy, đầu bên kia nói: “Xin chào tổng giám đốc Bạch, có một khách sạn thuộc công ty chúng ta xảy ra sự cố, hình như là do nước của khách sạn chúng ta có vấn đề dẫn đến ngộ độc thực phẩm.”
Bạch Tô khẽ nhíu mày: “Lập tức đưa khách đến bệnh viện đi.”
Bạch Tô chưa từng gặp phải tình huống này, trước mắt biện pháp duy nhất mà cô nghĩ tới là giải quyết vấn đề của khách.
Sau khi nói xong, Bạch Tô vô cùng nôn nóng, cảm thấy giải quyết như thế chưa triệt để, cô vội hỏi thư kí ở đầu dây bên kia: “Cô đợi một lát, tôi lập tức đến công ty, à không, tôi đến hiện trường ở khách sạn, cô cho tôi địa chỉ cụ thể đi.”
“Khách sạn Tinh Quang, số ba mươi đường Nghênh Tân.”
“Được.”
Bạch Tô vừa dứt lời liền cúp máy luôn.
Cô đưa chậu nha đam cho Long Diễn, nói với anh ấy: “Tôi có việc gấp phải giải quyết, anh giữ chậu cây này giúp tôi, buổi tối tôi quay lại lấy. Tạm biệt.”
Chưa nói hết lời Bạch Tô đã đi ra bên ngoài rồi.
Long Diễn khẽ nhíu mày, thấy Bạch Tô chạy vội ra khỏi cửa thì cũng đi ra ngoài.
Bạch Tô về đến nhà không kịp thay quần áo lập tức đi luôn, sau khi cô mặc đồ thể thao dừng xe trước khách sạn liền chạy vội vào trong đại sảnh.
Vừa vào đến sảnh đã thấy có một người đàn ông đang nằm ở đấy, một đám người vây quanh anh ta, đúng lúc này, một người đàn ông kêu la: “Các anh sao có thể vô trách nhiệm như thế, muốn để cho anh em của tôi nằm đây chờ chết hả? Người chết rồi các anh có đền được không? Mau đưa đến bệnh viện đi!”
Kẻ này kêu gào inh ỏi.
Bạch Tô ngẩn người, vừa rồi cô đã bảo thư kí của Nghiêm Đình trước tiên phải đưa người đến bệnh viện rồi mà, sao đến giờ vẫn còn nằm ăn vạ ở đây.
Nhưng bây giờ cô cũng không có thời gian mà hỏi chuyện này, vội vàng bước tới trước mặt mọi người, nói với đám đông: “Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra đi.”
“Bệnh viện gần nhất là Nhất Gia, đưa đến đó đi.”
Bạch Tô làm theo nguyên tắc cứu người đặt lên hàng đầu.
“Chỉ được mỗi sếp là biết điều.”
Nói xong, người đang nằm ngay đơ trên mặt đất chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc đó, từ cửa truyền đến tiếng nói: “Đợi một chút.”
Vừa dứt lời thì có người đi vào từ ngoài cửa, là Long Diễn.
Bạch Tô xoay người nhìn về phía Long Diễn, hơi buồn bực: “Sao anh lại tới đây?”
Long Diễn không nói lời nào, chỉ cho Bạch Tô một ánh mắt để cô yên tâm, quay sang nhìn người nằm trên mặt đất: “Bây giờ để tôi kiểm tra qua cho anh trước đã.”
Người đang nằm kia không muốn cho Long Diễn kiểm tra, rút tay về.
“Anh là do khách sạn này mời đến đúng không? Anh đừng có hòng mà lừa tôi, tôi muốn đến bệnh viện gần nhất.”
“Tôi là bác sĩ, đây là chứng chỉ hành nghề của tôi.”
Nói xong, Long Diễn để cho người kia nhìn qua một cái mới bắt đầu giả vờ kiểm tra.
Bạch Tô bị cái tình huống đột nhiên xảy ra đầy khó hiểu này của Long Diễn làm cho quay vòng vòng.
Bạch Tô nhìn Long Diễn đầy khó hiểu, chỉ thấy Long Diễn trừng mắt lườm cô một phát, sau đó đi tới trước mặt “bệnh nhân”, nói với anh ta: “Cô nhìn xem, sắc mặt anh ta hồng hào, rõ ràng là biểu hiện của ngộ độc thức ăn, anh vừa ăn cái gì đó đúng không?”
“Bệnh nhân” này hình như còn đơ mất một lúc mới gật đầu.
Vẻ mặt Long Diễn lập tức thay đổi thành nghiêm túc, mở miệng mắng những người có mặt ở hiện trường: “Sao mấy người có thể làm thế này, đáng lẽ phải lập tức đưa đến bệnh viện chứ, mau đỡ lên xe đi.”
Nói xong thì vẫy tay gọi mấy người đến, nhanh chóng đỡ “bệnh nhân” lên xe.
Bạch Tô lo lắng nhìn Long Diễn, Long Diễn thì không hề có ý định nói chuyện với cô, lập tức lái xe chuẩn bị rời đi.
Bạch Tô vội vàng đuổi theo, nhưng Long Diễn đã mang theo những người này đã đi xa mất rồi.
Bạch Tô hơi do dự sau đó lái xe của mình đuổi theo hướng Long Diễn rời đi, chỉ thấy xe của Long Diễn dần dần ra khỏi khu vực nội thành.
Sau đó đi đến một nơi hoang vu trống trải.
Dừng ở mảnh đất hoang kia, Long Diễn đỗ xe cẩn thận, sai người ném hai kẻ kia xuống xe.
“Xuống đi, đến nơi để “chữa bệnh” cho bọn mày rồi.”
Long Diễn vừa cười vừa nói nhưng trong ánh mắt chỉ có sự tàn nhẫn.
Hai tên kia ngờ vực xuống xe, thấy xung quanh một mảnh đồng không mông quạnh, càng thêm hoài nghi.
“Đây là đâu?”
“Người chết rồi thì không còn ốm đau, nơi này sẽ giải quyết vĩnh viễn bệnh của chúng mày.”
Long Diễn nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho người xung quanh: “Nếu đến bệnh viện, mày có thể được gặp mặt diêm vương ngay lập tức.”
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà quá đáng, vừa nãy chúng tôi đã ghi âm quay phim làm bằng chứng rồi, nếu như bây giờ anh ra tay với chúng tôi, tôi cũng sẽ quay lại.”
Nói xong, tên “bệnh nhân” nháy mắt với người đàn ông đi cùng.
Nhưng người đàn ông kia cũng không bắt sóng của anh ta, kẻ này chỉ run lẩy bẩy liếc qua người đang đứng kia.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
“Chuyện này...”
“Bọn tao không sợ mày ghi âm, mày có biết tao là ai không? Biết anh em của tao là ai không? Mày ghi âm đi, chỉ cần hôm nay mày dám quay phim ghi âm, nhất định tao sẽ thăm hỏi người nhà của mày thật là cẩn thận.”
Long Diễn tiến lên, túm lấy cổ áo của người đàn ông này uy hiếp.
“Tao nói cho mày biết...”
“Nói cho tao biết cái gì?”
Hình như tên kia vẫn còn muốn dọa dẫm, nhưng Long Diễn cắt ngang lời nhảm nhí của hắn ta, mỉm cười với tên đó: “Bảo tao chỉ vặt một cánh tay hay vặt một cái chân của mày?”
“Thật xin lỗi...”
Anh vừa nói vừa vung nắm đấm lên.
Bạch Tô đỗ ở phía xa, cô không tùy tiện xuống xe, khi cô phát hiện ra Long Diễn mang hai kẻ này đến ngoại ô đã cảm thấy chắc chắn Long Diễn có kế hoạch của anh ấy.
Nhưng khi cô ngồi ở trong xe chứng kiến Long Diễn cảnh cáo xong còn chuẩn bị động thủ động cước, Bạch Tô cũng thấy hơi sợ...
Long Diễn đang làm cái gì vậy.
Ngay khi cô lo lắng muốn xông lên thì hai tên vừa rồi vẫn còn hổ báo ngang ngược lại quỳ xuống đất, bắt đầu dập đầu cốp cốp cốp.
Vừa dập đầu vừa nói với Long Diễn: “Chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết lỗi rồi.”
“Biết lỗi rồi hả?”
Trong mắt Long Diễn vẫn ngập tràn sự tàn nhẫn, bước đến bên cạnh hai tên kia, ra hiệu cho đàn em cầm điện thoại đến: “Tao cho bọn mày xem cái này nữa.