Cậu nói bằng giọng trẻ con, chị gái lễ tân vốn muốn bước lên xoa mặt cậu, nhưng khi nghĩ đến cậu có thể là con trai của ông chủ, vẫn nhịn lại, vội lên lầu thông báo.
Lúc này Caesar đang ngồi một mình trong phòng làm việc xem tài liệu gần đây của công ty AC.
Thư ký gõ cửa, đưa cho Caesar tài liệu về những giám đốc điều hành của công ty AC ở thành phố A.
“Caesar, đây là tài liệu những giám đốc điều hành, anh xem một chút đi.”
Thư ký để tài liệu lên bàn làm việc trước mặt Caesar.
Caesar gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
“Ngoài ra, bây giờ con trai của anh đang ở dưới lầu muốn gặp anh.”
Thư ký nói tiếp.
Caesar ngẩng đầu nhìn thư ký một cái, dừng lại một lúc, hơi chau mày lại.
“Con trai tôi?”
Anh ấy nghi ngờ nhìn thư ký, lại lặp lại lần nữa, đề phòng mình nghe nhầm.
“Vâng.”
Thư ký nói, tiện tay giúp Caesar chỉnh màn hình camera đến chỗ có thể thấy Erica trên màn hình, nói: “Cậu bé nói là con trai của anh.”
“Để nó lên đi.”
Caesar không hỏi gì thêm, chuẩn bị trực tiếp đến nói.
Thư ký nói vâng, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của Caesar.
Sau khi thư ký đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Caesar, Caesar cảm thấy rất kỳ lạ, không biết từ lúc nào mình lại có thêm một đứa con trai.
Đợi đến khi Erica đến, đợi đến khi Erica gõ cửa, bước vào trong.
Lúc trước Erica đã từng thấy Caesar trên ti vi, thế nên không xa lạ gì với Caesar, cũng không đợi Caesar bảo cậu ngồi xuống, cậu đã trực tiếp ngồi xuống cái ghế đối diện với Caesar.
Ngược lại, Caesar vô cùng tò mò về Erica.
Lúc này Erica đã gần mười tuổi, lớn lên lại đẹp trai.
Mặc một bộ vest nhỏ từ trên xuống dưới, có dáng vẻ ưu tú trang nghiêm nơi làm việc.
Caesar đánh giá Erica trong chốc lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Không biết vì sao, Caesar có một cảm giác gần gũi trời sinh với Erica, dường như anh đã quen biết với bạn nhỏ đột nhiên đến này.
“Con chính là đứa bé tự gọi là con trai tôi là dưới lầu sao?”
Caesar đánh giá Erica, hứng thú hỏi.
“Đúng vậy, con tên là Erica.”
Erica nhìn Caesar, tự giới thiệu mình.
Caesar nhìn chằm chằm Erica, ánh mặt dừng lại khoảng năm giây.
Khí chất trên người Caesar rất mạnh mẽ, anh muốn tìm ra điều gì đó từ trên người Erica, không biết làm sao mà sắc mặt Erica từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, ngược lại bắt đầu đánh giá Caesar.
Ngón tay của Caesar gõ vài cái lên bàn.
Đứa bé này có chút thú vị!
“Sao con lại nói mình là con trai tôi?”
Mặt Caesar mang theo ý cười, nhìn Erica nói.
“Chỉ có như thế con mới có thể vào, cũng chỉ có thế chú mới nhìn con.”
Ánh mắt Erica trong sáng, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Trong lòng lại oán thầm vô cùng chắc chắn, bởi vì chú chính là ba con.
Caesar nghe thấy lý do này hơi nhíu mày lại.
Đứa trẻ rất thông minh!
“Vậy con tìm tôi có chuyện gì?”
Erica đã gợi lên sự tò mò của Caesar, Caesar rất tò mò mục đích của Erica, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Erica.
“Con đến để giao dịch với chú.”
Erica lại nói rất bình tĩnh.
Caesar nhíu mày, đứa bé trước mắt chỉ khoảng mười tuổi, từ logic đến cách nói, thậm chí còn chặt chẽ cẩn thận hơn nhiều người trưởng thành, anh điều chỉnh trạng thái ngay ngắn lại, bắt đầu nhìn thẳng Erica.
“Con biết chú vừa mới đến thành phố A, trong tay con có tất cả số liệu liên quan đến thành phố A cùng với tài liệu và bản phân tích đối thủ cạnh tranh của chú.”
Erica đã điều tra đơn qua về thân phận của Caesar ở trên đường đến, ném mồi nhử về phía anh.
“Những tài liệu này tôi cũng có, tại sao lại cần con cung cấp?”
Caesar hơi híp mắt, hỏi ngược lại.
“Bởi vì tài liệu mà cấp dưới của chú thu thập không toàn diện.”
Erica bình tĩnh nói như cũ.
“Còn không đủ mọi mặt bằng tài liệu mà một đứa trẻ thu thập sao?”
Caesar nhìn chằm chằm Erica, tiếp tục truy hỏi.
“Đúng vậy, số liệu trong tay con đến từ tập đoàn Phó thị, Phó Vân Tiêu đã mất tích chính là ba con.”
Lúc Erica nói đến ba chữ Phó Vân Tiêu cố tình nói chậm lại, luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Caesar.
Nhưng Caesar lại không có phản ứng gì.
Tập đoàn Phó thị và tên của Phó Vân Tiêu, trước khi Caesar đến thành phố A đã từng nghe nói.
Tập đoàn Phó thị là lão đại thành phố A, thậm chí xí nghiệp AC có giao lưu về mặt buôn bán với Phó thị.
AC đến thành phố A không lâu, mặt số liệu chắc chắn không thể bằng xí nghiệp bản địa như Phó thị.
“Thú vị!”
Caesar đứng dậy, búng ngón tay.
Thư ký bước vào, hỏi Caesar có dặn dò gì.
“Rót cho tôi cốc nước, Erica uống gì không?”
Caesar hỏi Erica.
“Cũng thế, cảm ơn.” Erica lễ phép trả lời.
Lần này Caesar lại gọi là “Erica”, không gọi là “đứa bé” nữa.
“Vậy con có mục đích gì?”
Thư ký để cốc nước lên, Caesar uống một ngụm, hỏi tiếp.
Erica hơi mỉm cười, nhảy xuống từ trên ghế, bước đến bên cạnh Caesar, đưa ảnh của Bạch Tô cho Caesar.
“Con muốn chú làm bạn trai của cô ấy.”
Erica nhìn Caesar, nghiêm túc nói.
Caesar hơi ngây người, hóa ra là thằng nhóc này lòng vòng lại là vì mục đích này.
Caesar có phần không hiểu được, hỏi ngược lại Erica: “Tại sao?”
“Ba con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là mẹ con, bởi vì cảm thấy chú rất giống ba con, thế nên con muốn bảo chú làm bạn trai của mẹ con.”
Erica hơi chần chừ, giải thích mang theo ý xin nhờ.
Cậu không thể nói thẳng cho Caesar anh là Phó Vân Tiêu được, lúc trước cậu cũng đã từng điều tra xí nghiệp AC bây giờ, nếu bây giờ nói chuyện này, cậu lo rằng Caesar sẽ không chịu nổi.
Đến lúc đó sẽ cực kỳ khó khăn, còn chẳng bằng bây giờ giấu đi trước.
“Không được, chú đã có bạn gái rồi.”
Caesar từ chối như đinh đóng cột.
“Nhưng bạn gái chú có đẹp bằng mẹ không?”
Erica nhìn Caesar, nhìn Caesar hỏi lần nữa.
“Tình yêu không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài.”
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng nhưng nữa, chuyện này không thể bàn bạc được.”
Caesar nói như chém đinh chặt sắt, lần này trực tiếp khiến Erica cực kỳ đau lòng.
Câu chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Caesar, khuôn mặt này hoàn toàn không giống với khuôn mặt của ba cậu, thậm chí trí nhớ cũng không giống, cậu nên thuyết phục anh thế nào đây?
Lần này cậu đến, thực ra đã chuẩn bị dự định không nhìn thấy Caesar đã bị đuổi về, cậu có thể nhìn thấy Caesar đã rất vui rồi.
Suy đi tính lại, lát sau vẻ mặt Erica trở nên tủi thân.
Cậu không thích khóc, nhưng bây giờ, lúc này, nhất định phải thích khóc!
Erica đảo mắt, than thở khóc lóc, hóa thân thành đứa trẻ đáng thương mất đi ba: “Con cũng biết yêu cầu này rất khó, nhưng lâu như vậy rồi mà mẹ con vẫn chờ mong ba con có thể gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, buổi tối luôn không thể ngủ được, giọng nói của chú rất giống giọng của ba con, dù cho chú chỉ gọi cho mẹ con lừa mẹ cũng được mà.”
Erica nói, rồi lại nói: “Hôm nay là sinh nhật con, con chỉ có một nguyện vọng thế này.”
Thực ra Caesar còn muốn từ chối Erica, nhưng lúc nghe Erica nói hôm nay là sinh nhật của cậu, lời từ chối của Caesar cũng thu lại, do dự một lúc, vẫn gật đầu.
Khiến người ta hoàn toàn không nhẫn tâm từ chối!
“Tôi đồng ý với con, tối nay sẽ gọi một cuộc điện thoại cho mẹ con.”
“Thật sao?”
Vừa nghe thấy tin tức này, Erica lập tức nín khóc mà cười, nghi ngờ nhìn Caesar.
Caesar nghiêm túc gật đầu, nói: “Thật.”
“Không lừa người chứ?”
Caesar bất đắc dĩ: “Không lừa người.”