Phó Văn Tiêu khóe môi mang theo tiếu ý, đem xe đậu ở ven đường, có khác thâm ý nhìn Bạch Tô.
"A...... Cái gì cũng không có."
Bạch Tô nhanh chóng giả bộ vô tội, trên mặt gượng cười biểu tình.
"Vậy em không ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, đây là muốn chạy trốn?"
Phó Văn Tiêu cũng không tính buông tha cho Bạch Tô, tiếp theo hướng Bạch Tô dò hỏi.
Bạch Tô hiện anh là có thể xấu hổ bao nhiêu là xấu hổ đến mức vậy, cô ấy trăm cay nghìn đắng từ trong tay bác sĩ sân bay trốn thoát, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào tay Phó Văn Tiêu.
Vấn đề là, Phó Văn Tiêu làm sao có thể xuất hiện ở đây?!
Mà như thế nào lại có thể trùng hợp như vậy, bắt chiếc xe trùng hợp lái xe lại chính là Phó Văn Tiêu?!
Tất cả mọi thứ rõ ràng là âm mưu của Phó Văn Tiêu, bao gồm kế hoạch bỏ trốn của Bạch Tô cũng ở trong sự tính toán của anh ấy, đây cũng quá biến thái đi?
Bạch Tô trong lòng nói không nên lời tư vị, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể chấp nhận sự xuất hiện của Phó Văn Tiêu loại yêu nghiệt này.
"Em...... Không muốn chấp nhận trị liệu."
Bạch Tô do dự một chút, vẫn buông tha không đấu tranh.
Phó Văn Tiêu thật sự rất cao thâm khó lường, cô ấy quyết định cùng phó anh ngả bài.
Nghe chính mồm Bạch Tô thừa nhận, Phó Văn Tiêu gật gật đầu, "em còn rất thành thực, em đã thành thực như vậy, vì sao phải ở vũ hội lừa anh?"
Phó Văn Tiêu âm thanh bình tĩnh, hoàn toàn nghe không ra anh ấy giận rỗi rồi hay là tâm trạng khác.
"Em không muốn lừa anh, đó là bởi vì em đau bụng."
Sự việc xảy ra đột nhiên, Bạch Tô đã không có thời gian suy nghĩ trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải tùy ý tìm một cái một cái lý do.
Cô ấy có thể thật thà nói với Phó Văn Tiêu là mình không muốn chấp nhận trị liệu, nhưng mà cô ấy không có dũng khí chính mồm nói với Phó Văn Tiêu, cô ấy muốn Phó Văn Tiêu và Văn ở bên nhau.
Cô ấy nói không nên lời, bởi vì lòng của cô ấy sẽ đau và tim của Phó Văn Tiêu cũng sẻ đau.
"Đau bụng?"
Phó Văn Tiêu quay đầu lại nhìn Bạch Tô, khóe môi bỗng nhiên lộ ra một cái cổ quái, mỉm cười.
Anh nghĩ tới Bạch Tô sẽ có rất nhiều loại trả lời, duy nhất không nghĩ tới Bạch Tô sẽ nói một cái lý do kém chất lượng như vậy, vừa nghe xong đã biết đó là một lý do giả.
"Vậy em lén lút tìm Văn, đem anh phó thác cho Văn cũng là bởi vì đau bụng?"
"Vậy em đuổi Nghiêm Đình đi, an bài anh cầu hôn Văn cũng là bởi vì bụng đau?"
Phó Văn Tiêu Bạch Tô đưa ra hai vấn đề, Bạch Tô trực tiếp á khẩu không trả lời được.
"A,cái này...... em một hồi nữa trả lời anh, anh trả lời vấn đề mà em cảm thấy hứng thú trước."
Bạch Tô không nghĩ thật sự không biết trả lời như thế nào, nhanh chóng chuyển đề tài.
"sao anh lại ở đây?"
Cô ấy nghi hoặc hỏi một câu.
"Anh tính cùng em đến đây chữa bệnh, chẳng qua lo lắng em lại chạy trốn, cho nên đành phải đến sân bay trước, ở cửa sân bay chờ em."
Phó Văn Tiêu bất đắc dĩ giải thích nói.
"Bay đến đây trước? Vậy đêm qua anh không ở cùng một chỗ với Văn?"
"Không có."
Phó Văn Tiêu bình thản nói một câu.
Nghe được Phó Văn Tiêu nói không có, Bạch Tô trên mặt tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng trong lòng vẫn rất là vui vẻ.
Cũng không hỏi lại vấn đề có liên quan đến Văn, Bạch Tô tiếp theo lại hỏi một nghi ngờ trong lòng, "Cho dù giống như anh nói, tất cả mọi thứ đều ở trong kế hoach của anh, vậy anh làm sao tính được em sẽ ngồi xe của anh? Nếu em ngồi xe của những người khác, không phải thuận lợi anhu thoát?"
Mãi cho đến hiện anhi, Bạch Tô đều cảm thấy đúng lúc ngồi lên xe của Phó Văn Tiêu đều là do nguyên nhân vận may.
Phó Văn Tiêu trời gật gật đầu, "anh cũng không tính được là em sẻ ngồi xe của anh,nhưng bất kể em ngồi chiếc xe nào, đều trốn không thoát."
anh nói đích thập phần tự tin.
"Vì cái gì?"
Bạch Tô càng nghi hoặc.
"Bởi vì tất cả các xe anhxi trên sân bay anh đều thuê hết rồi, cho dù em ngồi lên xe khác, tất cả các lái xe đều là người của anh."
Nghe xong lời giải thích của Phó Văn Tiêu, Bạch Tô muốn sụp đổ ngay anhi chỗ.
hình như là ngại Bạch Tô còn chưa đủ sụp đổ, Phó Văn Tiêu tiếp theo lại bổ sung một chút, "từ sân bay đến bệnh viện, hiển nhiên sân bay là nơi em có cơ hội chạy trốn tốt nhất. Mà theo sân bay chạy trốn nhanh nhất đích lộ tuyến, chính là bắt xe rời đi. Cho dù em không có bắt xe, trạm đường sắt ngầm anh củng có bố trí người, cho nên, mặc kệ như thế nào, em đều chạy không được."
Thật là yêu nghiệt!
Bạch Tô hoàn toàn nhận thức anhi liễu.
"Tốt lắm, bây giờ đến lượt em trả lời anh rồi."
Phó Văn Tiêu quay đầu lại nhìn Bạch Tô, nghiêm túc hỏi han.
"Trả lời anh cái gì?"
Bạch Tô cố ý giả ngu.
"Vì sao không đi chữa bệnh? Vì sao muốn đem anh giao cho Văn?"
Lúc này đây, phó Văn Tiêu hỏi rất thẳng thắn.
Bạch Tô nhìn con mắt nghiêm túc của Phó Văn Tiêu, chậm rãi cúi đầu, không có nói nữa.
"đồng ý với anh, không bỏ anh đi được không?"
tiếng nói của Phó Văn Tiêu rất nhẹ, cuộc đời lần đầu tiên, dùng thỉnh cầu giọng điệu.
Những lời này lọt vào tai Bạch Tô, lòng của cô ấy đều nhịn không được đau một chút.
Bạch Tô cúi đầu, đã không dám nhìn ánh mắt của Phó Văn Tiêu.
Cô ấy cắn chặt môi dưới, không có mở miệng.
Cô ấy không có cách trả lời, nhưng đồng dạng không có cách nào cự tuyệt, giờ phút này cô ấy trong lòng hiện lên ngàn vạn loại ý niệm trong đầu, nhưng vô luận một loại nào, cũng không là cô ấy muốn.
Thấy Bạch Tô không nói gì, Phó Văn Tiêu tiếp theo nhẹ nhàng tự nói, "Nghiêm đình nói tất cả cho anh biết, anh sẽ không để cho em chết, anh cũng sẽ không đồng ý em buông tha cho chính mình, nếu em thật sự đã chết, vậy anh sẽ chung thân không cưới, kiếp sau tiếp tục tiền duyên, nếu em quyết định bỏ anh đi, từ hôm nay trở đi anh sẻ tự sa ngã."
Nói đến này, Phó Văn Tiêu lộ ra một cái thảm đạm mỉm cười.
Bạch Tô chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đã muốn bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
Cô ấy rất rõ Phó Văn Tiêu là một người như thế nào, vậy nên cô ấy củng không nghi ngờ những lời Phó Văn Tiêu vừa nói.
Cô ấy sở dĩ không đi chữa bệnh cùng với đem Phó Văn Tiêu giao cho Văn, chính là hy vọng Phó Văn Tiêu có thể sống tốt.
Nhưng mà, Phó Văn Tiêu cho cô ấy thái độ tự sa ngã, chung thân không cưới.
"Anh đây là đang ép em sao?"
Bạch Tô kiềm chế âm thanh của mình, nhỏ giọng nói một câu.
"Phải"
Phó Văn Tiêu gật gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Bạch Tô.
"Anh thật sự không thể nghĩ được biện pháp gì, anh không thể mất em."
Phó Văn Tiêu nói rất nghiêm túc.
Bạch Tô rốt không thể kiềm chế được bản thân, nhìn Phó Văn Tiêu nước mắt cô ấy liển rơi xuống.
Những lời nói vừa rồi của Phó Văn Tiêu thật sự làm cho cô ấy cảm động, cho tới nay, cô ấy đều hi vọng sau khi mình rời đi Phó Văn Tiêu có thể không phải buồn, nhưng cô ấy lại xem nhẹ tình cảm Phó Văn Tiêu dành cho mình.
"Em đồng ý với anh."
Bạch Tô ngửa đầu, cố gắng khống chế nước mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
Mặc dù đang khóc, nhưng môi của cô ấy nở một nụ cười hạnh phúc.
Vừa khóc một hồi, Bạch Tô cuối cùng khống chế được cảm xúc của mình, lúc này mới lau nước mắt, lại lần nữa bắt đầu đối mặt với Phó Văn Tiêu.
"Em tuy rằng đã đồng ý, nhưng em còn có một điều kiện, anh phải đồng ý, bằng không em sẽ không đi chữa bệnh."
Ổn định cảm xúc, Bạch Tô có chút đắc ý nhìn Phó Văn Tiêu đưa ra điều kiện của chính mình.
"Em nói đi."
Phó Văn Tiêu gật gật đầu, ý bảo Bạch Tô nói tiếp.
"Ngày mai em muốn cùng anh trải qua một ngày yên bình, sau đó anh về nước, không thể ở cùng em, em muốn một mình đi chữa bệnh