Bạch Tô tỉnh hồn nhìn Lâm Lập bên cạnh, nói cùng Lâm Lập: “Lâm Lập, chúng ta trở về đi thôi, bên ngoài quá lạnh."
Lâm Lập nhìn bên ngoài cảnh tuyết, anh lẳng lặng gật đầu, liền xoay người đi theo Bạch Tô trở về.
Bạch Tô cũng theo Lâm Lập trở về.
Trở về phòng bệnh, Bạch Tô cố ý kêu cho Lâm Lập một phần ăn bên ngoài, sau đó giám sát Lâm Lập ăn cho xong, sau, y tá tới kiểm tra cho Lâm Lập, Bạch Tô ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, đến khi kiểm tra xong, y tá dặn dò Bạch Tô: “Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi, thân nhân rời đi trước đi."
Nói thẳng thừng, ngang ngửa với đuổi khách, Bạch Tô mới lặng lẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh Lâm Lập.
Bạch Tô rời đi, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa.
Cô thất thiểu đi trên mặt tuyết, đạp đạp, trợt trợt.
Gọi xe, ngồi lên taxi trở về tòa biệt thự hoa anh đào kia của Phó Vân Tiêu.
Khi Bạch Tô xuống xe, sắc trời còn tương đối sớm, bởi vì tuyết rơi, cả ngày tựa hồ cũng trở nên trong trẻo một chút, cho dù màn đêm buông xuống, cả thế giới cũng tỏ ra sạch sẽ.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, dụng cụ liên quan cũng hết sức đầy đủ, cô liền lên internet tìm giáo trình, chuẩn bị bắt đầu nướng bánh ngọt, bánh quy và bánh su, cô bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi làm.
Mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn tối đen.
Erica không biết đi đâu, chỉ nhắn tin cho Bạch Tô nói tối nay có chuyện ở nhà bạn ăn cơm, vẫn chưa về.
Tâm trạng Bạch Tô tương đối bình tĩnh, thậm chí còn có hơi chút tung tăng, cho nên, Bạch Tô vẫn chưa thấy trễ nãi gì, không vì Erica chưa về mà lo lắng như đưa đám, tiếp tục đem thả bánh vào lò nướng.
Bên ngoài tuyết rơi xuống càng lớn.
Bên trong trại ngựa.
Chân Mộ Vãn Vãn té bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng, cho nên, sau ở khi băng bó cho Mộ Vãn Vãn, mọi người còn có thể cùng nhau tiến hành hoạt động giải trí khác.
Trại ngựa của Lương Vân Trạm cũng khá lớn, có cung cấp chỗ nghỉ ngơi, cho nên mọi người mỗi lần đều hẹn nghỉ ngơi ở đây.
Lương Vân Trạm sai người nướng nguyên một con dê, lại làm nồi đồng, một cái cái bàn thật dài có thể chưa tới mười mấy người không hết, tất cả mọi người ngồi quanh cái bàn, một cái lẩu cay cùng một cái lẩu xương hầm, nếu hòm hòm rồi bắt đầu ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều liên tục, lại làm nổi bật ấm áp bên trong gian phòng này.
Tình anh em hài hòa trong khung cảnh nóng hổi.
Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ có Phó Vân Tiêu không uống, trước đây lúc Phó Vân Tiêu chơi chung với các anh em, anh nhất định phải uống rượu, anh không phải loại người tỏ ra cao ngạo xa cách với bạn bè.
Nhưng hôm nay, anh không muốn uống rượu.
Mãn Mạt Nhi uống say, cô bắt đầu không ngừng đến gần Thẩm Mạc Bá mời rượu.
Thẩm Mạc Bá cũng uống say, anh bắt đầu nhìn Mộ Vãn Vãn cười ngây ngô.
Mộ Vãn Vãn bởi vì có vết thương cũng không uống rượu, cô chỉ là từ từ bước đến bên cạnh Phó Vân Tiêu.
Buổi nhậu này lên rất vui vẻ, tất cả mọi người đều say, trừ Phó Vân Tiêu cùng Mộ Vãn Vãn, còn có Lương Vân Trạm ở một bên yên lặng quan sát.
Lương Vân Trạm luôn luôn đều là người ít nói, tất cả tinh lực giống như là luôn tập trung vào việc ăn uống vui chơi.
Anh sẽ đi ăn đồ ngon, chơi mạo hiểm, xây nhà cười, nuôi người có nghề, ăn uống vui đùa, tất cả có liên quan đến chuyện chơi đều rất hào hứng.
Nhưng anh chỉ không muốn tham dự vào chuyện thị phi nhân gian.
Anh cũng luôn luôn là người nhìn thấu không lòng.
Sau khi tất cả mọi người đều say, Phó Vân Tiêu từ từ đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài đầy trời tuyết rơi, che phủ cây cỏ, làm cho cả ánh đèn cũng chỉ thấy một màu trắng xóa.
Tuyết thật là tốt, một màu trắng xóa sạch sẽ.
Mộ Vãn Vãn không biết khi nào đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, cô đi từ từ đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, nói với Phó Vân Tiêu: “Đã từng, năm đó chúng ta mới quen, cũng có một đêm khuya tuyết rơi, em bị kẹt trong đoàn phim, bị sốt, chung quanh đều là chòm xóm, nhưng mà lại cách rất xa, anh cùng Thẩm Mạc Bá đến thăm em, mang cho em thuốc hạ sốt, em rất cảm động, anh biết không? Khi đó, em muốn ở bên cạnh người đàn ông này cả đời."
"Rất đáng tiếc, sau đó, anh rời bỏ em."
Mộ Vãn Vãn nói đến đây, dáng vẻ.tiếc hận
Cô xoay người lại, nhìn Phó Vân Tiêu, mang cảm giác đau thương vô tận nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: “Phó Vân Tiêu, anh bắt đầu trở nên như vậy từ khi nào? Trở nên không yêu em nữa."
Phó Vân Tiêu không xoay người lại nhìn Mộ Vãn Vãn, ánh mắt anh vẫn đang nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, chẳng qua là lẳng lặng nhìn, chậm rãi nói cùng Mộ Vãn Vãn: “Ban đầu cũng không phải là tôi muốn đi, là Thẩm Mạc Bá nhắc nhở tôi phải đi. Cậu ta lo lắng tôi lái xe không an toàn, nên đi cùng với tôi."
Phó Vân Tiêu nói xong, cũng không nói thêm cái gì.
Anh cũng không trả lời câu hỏi của Mộ Vãn Vãn, để cho Mộ Vãn Vãn cảm thấy rất lúng túng.
Mộ Vãn Vãn thu lại ưu tư, lúc này mới nhìn về phía Phó Vân Tiêu lần nữa, nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, thời gian có thể chảy ngược thì tốt biết bao."
Kết quả những lời này nói cho khoảng không, Phó Vân Tiêu xoay người lại nhìn Thẩm Mạc Bá.
Lúc này, Mãn Mạt Nhi đã bắt đầu ôm Thẩm Mạc Bá khóc.
Theo ánh mắt Phó Vân Tiêu, Mộ Vãn Vãn cũng quay đầu lại nhìn Thẩm Mạc Bá, sau đó ai oán thở dài.
Lại muốn nói chuyện với Phó Vân Tiêu.
Lúc này, Lương Vân Trạm đứng ở góc yên lặng bước đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, đưa tay khoác lên bả vai Phó Vân Tiêu, nói giống như là thờ ơ: “Trận tuyết này, rất tốt, nó có thể che phủ tất cả, sau đó... Có thể làm cho tất cả tội ác, xấu xí, bẩn thỉu cũng chôn vùi dưới ngàn lớp tuyết rơi."
"Hôm nay là lúc thích hợp chôn giấu một mình."
Anh nói những lời này, vẫn không nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn Thẩm Mạc Bá.
Hôm nay thích hợp chôn giấu...
Anh đau lòng cũng không phải là Mộ Vãn Vãn phản bội, bởi vì anh phát hiện mình vẫn chưa hẳn có cảm tình đối với Mộ Vãn Vãn, đương nhiên cũng sẽ không có cái gì phản bội.
Anh sở dĩ khổ sở đè nén là tới từ Thẩm Mạc Bá.
Năm đó, mọi người kết nghĩa, năm đó những người này ở đây cùng nhau trải qua đủ chuyện, để cho Phó Vân Tiêu cảm thấy anh chỉ quen biết một số ít người, là sai.
Phó Vân Tiêu không quan tâm tình yêu trai gái, nhưng mà, tình cảm giữa anh em, là nghĩa khí, rất nặng!
Phó Vân Tiêu nhìn Lương Vân Trạm, nói: “Ừ, tuyết rơi nhiều, một màu trắng xóa thật sạch sẽ."
"Nhưng sau khi tuyết tan, tất cả che giấu đều phải hiện ra."